France Football: Năm 2019, trong lễ trao giải Ballon d’Or (Vinicius xếp thứ 4 ở hạng mục Kopa Trophy cho Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất – PV), chúng tôi phát hiện ra một cậu bé 19 tuổi hơi nhút nhát. Cậu ấy có thay đổi nhiều không?
Vinicius: Có chứ. Một chút trong cuộc sống và đặc biệt là trên sân cỏ. Lúc ấy tôi mới vừa từ Brazil đến Real Madrid, đó là một bước nhảy vọt. Mọi cậu bé đều mơ ước điều này nhưng nó thật ấn tượng. Ở đây tôi đã gặp được những người tốt. Và tôi lớn lên.
Tôi vốn là một đứa trẻ chẳng biết gì, chỉ có 70 trận đấu chuyên nghiệp. Hiện tại tôi có hơn 300 trận rồi (281 tại CLB, 24 trong màu áo ĐT Brazil – PV). Nhưng tôi vẫn còn trẻ, và chúng ta không được quên điều đó. Tôi mới 23 tuổi nhưng tôi vẫn có khát khao học hỏi rất lớn.
Ngoài sân cỏ, cuộc sống của anh cũng có nhiều thay đổi phải không?
Tôi nghĩ tôi nổi tiếng hơn một chút. (bật cười.) Tôi không làm những gì tôi đã làm trước đây khi còn ở Brazil, nhưng tôi yêu cuộc sống của mình. Tôi đã cải thiện cuộc sống của gia đình mình nhờ tất cả những điều này. Tôi nghĩ mình sẽ ở đây thêm nhiều năm nữa. Dù sao thì đó cũng là giấc mơ của tôi. Tôi có thể chơi bóng đá mỗi ngày! Không có gì làm tôi hạnh phúc hơn. Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi ra sân.
Chuyện đó không xảy ra thường xuyên, Vinicius không có trái bóng trong chân…
Tôi chưa bao giờ nghỉ chơi bóng quá ba ngày, dù đi nghỉ hay không. Khi còn nhỏ, nếu có nơi nào để chơi bóng thì tôi sẽ ở đó. Buổi sáng tôi học với mục đích duy nhất là buổi chiều, buổi tối có thời gian để đá bóng. Đó là tuổi thơ của tôi. Lúc 8 tuổi, tôi muốn bắt chước Neymar. Và bố tôi thả tôi ra phố.
Đây không phải là những con phố bình thường, những con phố ở Sao Goncalo, gần Rio de Janeiro…
Đó là một khu phố nguy hiểm, nhưng mọi người vẫn dành thời gian để chơi bóng ở đó. Có kẻ cướp, vũ khí ở mọi ngóc ngách. Đây là một trong những khu ổ chuột tồi tệ nhất ở Rio. Đối với những người ở đó, tất cả điều này trở nên bình thường, ngay cả khi không phải vậy.
Nhưng tôi đã tìm thấy những người bạn tốt, những người phù hợp xung quanh mình. Tôi đã có thể đi theo con đường mình mong muốn và tôi có năng khiếu về bóng đá. Không phải ai cũng may mắn như vậy.
Vì nếu không, bạn sẽ đi sai đường. Ở đó, tôi chưa gặp ai trở thành bác sĩ, giáo sư hay luật sư. Hãy hy vọng rằng điều này sẽ thay đổi… Dù sao đi nữa, tôi đã hạnh phúc ở Sao Goncalo. Tôi đã có những người bạn thủy chung ở đó. Những người sống cùng tôi ở Madrid đều đến từ Sao Goncalo. Đó là một phần lớn trong câu chuyện của đời tôi.
Những con phố này có ý nghĩa gì với anh?
Đó là nơi tôi học được mọi thứ. Bóng đá đường phố cho tôi cơ hội chạm trán với những cầu thủ lớn tuổi hơn tôi. Tôi mới 9 tuổi và đã thi đấu với những cầu thủ 12 hoặc 13 tuổi. Tôi học mọi kỹ năng, phô diễn các phẩm chất kỹ thuật ở trên phố…
Tất cả đều từ đường phố mà ra. Mọi thứ không giống như trên một sân bóng thực sự. Chắc chắn là ở đó khó khăn hơn ở Bernabeu. (Cười.) Chẳng ai bị thổi phạt khi phạm lỗi, bóng cứ lăn qua lăn lại… Nhưng từ đó đã xuất hiện những cầu thủ xuất sắc. Đây là điều khiến người Brazil chúng tôi trở nên khác biệt khi rê bóng, khi kiểm soát. Đó là bóng đá đường phố, sau đó là futsal.
Có vẻ như nhờ anh đá bóng giỏi mà bố mẹ anh không phải trả tiền học…
Chủ yếu là vì họ không có gì. Nhà tôi nghèo lắm. Tôi mới 5 tuổi thì bố tôi đã phải nai lưng ra đi làm nuôi cả gia đình, mà vẫn khi đói khi no. Bố mẹ tôi gác lại mọi giấc mơ của bản thân để tôi có thể sống theo ước mơ của mình. Vì thế, có thể nói rằng những gì tôi có hôm nay đã đền đáp xứng đáng cho sự hy sinh của bố mẹ tôi.
Cảm ơn Chúa, em trai tôi sẽ không phải trải qua chuyện này. Nhà trường cho tôi học, thi đấu miễn phí, họ còn cho tôi quần áo thể thao để mặc. Nếu không có họ, tôi sẽ không ở đây. Flamengo sẽ không bao giờ phát hiện ra tôi. Thành thật mà nói, tôi không biết mình sẽ làm gì. Tôi chỉ mơ về bóng đá.
Vai trò của anh trong phòng thay đồ có lớn dần trong những năm gần đây không?
Rõ ràng là có. Tôi chỉ là một cậu bé khi ký hợp đồng, không có trách nhiệm gì đặc biệt. Bây giờ chính tôi là người phải kéo đội bóng của chúng tôi đi lên. Ở một đội bóng có nhiều cầu thủ lớn đồng nghĩa với việc trách nhiệm được phân chia. Đôi khi nó là cái này, đôi khi lại là cái khác.
Nhưng tôi biết rằng đội bóng, người hâm mộ luôn mong đợi điều gì đó ở tôi. Tôi sẽ không bao giờ trốn tránh trách nhiệm. Tôi hoàn toàn chấp nhận nó. Áp lực tồn tại, nhưng tất cả chúng tôi đều yêu thích nó. Đó là điều cần thiết khi phấn đấu để đạt được sự vĩ đại.
Vậy anh… nói nhiều lắm phải không?
Không, không, không! (cười lớn) Tôi nói nhưng tôi biết mình nên dừng ở đâu. Nếu tôi phải nói thì tôi nói, không vấn đề gì, nhưng có Toni (Kroos), có Luka (Modric)… Họ đã ở đó rất lâu và việc lắng nghe họ là điều quan trọng hơn đối với tôi. Tôi có nhiều điều để học hỏi từ họ hơn là ngược lại. Những người đàn ông này đã giành được rất nhiều chiến thắng trong sự nghiệp của mình… Người trẻ chúng tôi phải đặc biệt cố gắng theo bước họ.
Ở Madrid, anh được làm việc với những HLV phi thường. Vậy hãy bắt đầu với Zidane.
À, Zizou… Casemiro và Marcelo đã nói với tôi rất nhiều về ông ấy. Ông ấy là “sự tham chiếu” cho tất cả mọi người. Tôi không được xem ông ấy thi đấu nhiều, tôi còn quá nhỏ nhưng có YouTube. Với tư cách là một HLV, Zizou đã giúp đỡ tôi rất nhiều, đặc biệt là khả năng lùi về và phòng ngự.
Ở Brazil, tôi chưa bao giờ được yêu cầu bất cứ điều gì liên quan đến phòng thủ, hoặc hầu như không. Nó đã thay đổi tôi rất nhiều. Zizou khiến tôi hiểu rằng hai thứ đó (tấn công và phòng ngự) không hề xung đột với nhau. Ông ấy đã dạy tôi rất nhiều. Và lúc đó tôi là người trẻ nhất! Khi người khác làm việc ít hơn một chút thì tôi phải làm điều đó.
Sau đó là Carlo Ancelotti. Theo một phong cách khác.
Mối quan hệ này giống như cha và con trai. Ông ấy nói chuyện với chúng tôi về mọi thứ. Nhờ Carlo, tôi đã tiếp cận tốt hơn những khoảnh khắc mà tôi chưa thực sự sẵn sàng. Ông ấy luôn thúc ép tôi và muốn tôi giữ một cái đầu lạnh. Điều ông ấy muốn là thấy được điều tốt nhất mà tôi có thể cống hiến.
Ông ấy luôn như vậy với mọi người. Nhưng đối với chúng tôi, những người trẻ, ông ấy luôn muốn dạy dỗ và giúp đỡ. Carlo hỏi han mọi việc ở nhà thế nào, chúng tôi cảm thấy thế nào, gia đình thế nào… Ông ấy biết chúng tôi phải xa nhà thường xuyên và ông lo lắng về điều đó. Tất cả những điều này khiến cho ông ấy trở thành một người thực sự tuyệt vời.
Niềm vui khi được ở đây, ở Madrid là gì? Thành phố? CLB? Hay mỗi thứ một chút?
Nói chung tôi yêu cuộc sống ở đây và nó cũng diễn ra tốt đẹp với gia đình tôi. Khi những người thân yêu của tôi đi lại xung quanh, họ được nhận ra và người dân nơi đây không chúc gì cho chúng tôi ngoài hạnh phúc. Dần dần, tôi khám phá ra cuộc sống mới, những cảm xúc mới, niềm đam mê…
Real Madrid thật độc đáo. Mọi người trên khắp thế giới đều nói với tôi về CLB này. Tôi là người khá thích ở nhà nhưng chúng tôi vẫn có rất nhiều hoạt động. Ví dụ, sau một trận đấu ở Champions League, tôi tổ chức một bữa tối với Cama (Camavinga), Jude (Bellingham), Rodrygo, Aurélien (Tchouaméni) và những cầu thủ khác. Không có bãi biển như ở Rio nhưng nó vẫn tuyệt đẹp. (cười). Và tôi đã mang một chút Rio đến đây, với sân bóng chuyền bãi biển trong khu vườn nhà.
Vậy Real Madrid sẽ là CLB cuối cùng của anh chứ?
Tôi nghĩ tôi có thể ở đây cả sự nghiệp, nhưng đội bóng của đời tôi là Flamengo. Tôi đã hứa với bố tôi một ngày nào đó tôi sẽ quay lại. Tôi phải giữ lời hứa này vì người cha đáng kính ấy.
Có một sự kết nối đặc biệt giữa tất cả những cầu thủ trẻ trong đội. Rodrygo giải thích với chúng tôi, trong số những điều khác, rằng bạn của anh ấy đã trở thành bạn của anh. Tại sao điều này lại quan trọng đến vậy?
Bởi vì nếu chúng tôi hạnh phúc trong cuộc sống thì trên sân cỏ cũng như vậy. Chúng tôi dành tất cả thời gian rảnh rỗi cùng nhau. Tôi tin rằng nếu Camavinga hoặc Rodrygo kiến tạo cho tôi hoặc ngược lại, đó cũng là vì mọi thứ đang diễn ra rất tốt ngoài sân cỏ.
Chúng tôi còn có Jude (Bellingham), người mới đến và Tchouaméni, người đã ở đó được một năm. Tôi đã đưa Cama về Brazil chơi vào mùa Hè này. Bây giờ cậu ấy là một trong số “hội anh em đồng cam cộng khổ” của chúng tôi. Cậu ấy chơi bóng như một người Brazil, nhảy như một người Brazil. Cama kết Brazil lắm và cậu ấy muốn quay lại!
Rodrygo thì tôi đã biết nhiều năm, vì chúng tôi đã thi đấu với nhau khi mới 11 tuổi. Tương tự với Mili (Eder Militao), người mà tôi biết từ khi còn rất nhỏ. Chúng tôi chỉ là một nhóm những cầu thủ đồng trang lứa muốn đạt được những điều lớn lao. Tôi dành nhiều thời gian với họ hơn là với gia đình tôi! Và đặc biệt là chúng tôi không có bạn gái hay con cái. (Cười lớn). Việc tổ chức bữa tối dễ dàng hơn…
Vậy thì bữa tối kiểu Brazil hay kiểu Pháp?
À, pha trộn cả hai phong cách! Ở đây có món Mineirinho (món gà Brazil) khá ngon. Và Cama đã mời tôi sang Pháp. Nhưng tôi bị chấn thương nên không thể đi được. Tất cả họ đều ở Cannes. Chắc chắn tôi sẽ đi cùng hội vào lần tới.
Bây giờ chúng ta hãy chơi trò chơi đoán nhé. Ai là người điên rồ nhất?
Ahhh, bóng đá đã thay đổi! Các cầu thủ không còn điên cuồng như trước nữa. Mỗi chúng ta đều có những điều nhỏ nhặt của mình.
Ai chọn nhạc hay nhất?
Cama. Cậu ấy là một DJ cừ khôi. Từ khi Karim (Benzema) rời đi, thì Cama và tôi là những người “quản ca” trong phòng thay đồ.
Ai ăn mặc đẹp nhất?
Ừm. Nhiều lắm. Cama. Jude. Aurélien. Rodry… Đội bóng của chúng tôi có nhiều trường phái, phong cách lắm.
Và cầu thủ giỏi nhất?
Trước đây, 100% là Karim. Và ngay cả khi anh ấy ra đi, tôi vẫn cho Karim là số 1 (cười). Điều đó sẽ giúp tôi không làm mọi người ghen tị!
Chúng ta không cần hỏi ai cười nhiều nhất. Camavinga nói là chính anh.
Luôn luôn như vậy. Nó tốt cho tôi. Và tốt cho mọi người.
Có một cầu thủ vừa mới đến, Jude Bellingham, người mà anh đã nhắc đến rất nhiều. Giống như Bellingham là một phần của gia đình Real Madrid vậy.
Chúng tôi thực sự hạnh phúc vì cậu ấy đã ký hợp đồng. Tôi đã gửi tin nhắn cho Jude trong nhiều tháng trời! Tôi dụ dỗ cậu ấy, à mà không phải dụ, tôi chỉ nói sự thật: “Đây là đội bóng xuất sắc nhất thế giới.” Tôi biết các CLB khác muốn có Jude. Juni Calafat (trùm tuyển dụng ở Real Madrid – PV) là một người bạn và ông ấy biết rằng tôi có thể giúp đỡ một chút, nên tôi đã làm.
Tôi cũng làm vậy với Cama. Tôi gửi tin nhắn dụ dỗ cậu ấy, Cama đã đến và giành chức vô địch Champions League. Hãy hy vọng điều tương tự sẽ xảy ra với Jude. Tôi không quen cậu ấy với tư cách cá nhân, nhưng tôi thực sự muốn cậu ấy gia nhập CLB. Tôi đã xem cậu ấy thi đấu và tôi muốn chơi với người giỏi nhất. Jude là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới và cả đội đều yêu mến cậu ấy. Cậu ấy ghi bàn, cậu ấy hạnh phúc. Cậu ấy đã chọn CLB xuất sắc nhất.
Và anh cũng làm điều tương tự với Kylian Mbappe ư?
Không, đó là việc khác! Kylian có hoàn cảnh của mình. Với Jude, tôi biết cậu ấy có thể chuyển đi vào mùa Hè này. Và thật hoàn hảo khi mọi việc diễn ra như vậy. Nhưng ở đây ai cũng muốn chơi bóng cùng Kylian. Tôi hy vọng nó sẽ xảy ra một ngày nào đó. Anh ấy là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất. Không, có lẽ là xuất sắc nhất hiện nay. Anh ấy có đẳng cấp khác biệt của riêng mình!
Phải chăng bầu không khí trong đội đã cho phép anh vượt qua những khoảnh khắc khó khăn nhất?
Trước đây có Marcelo và Casemiro, những cầu thủ kinh nghiệm giúp đỡ tôi. Ở độ tuổi của tôi, có những khoảnh khắc không dễ dàng như những người khác là điều bình thường. Tôi đã luôn làm việc rất nhiều. Ở tuổi 21, cuối cùng tôi cũng bùng nổ.
Tôi cảm thấy như mình đã sẵn sàng cho điều đó: về mặt tinh thần, giữ một cái đầu tỉnh táo và về mặt thể chất, sẵn sàng để thi đấu liên tục. Tôi đã sẵn sàng cho những khoảnh khắc quan trọng. Ngay cả khi tôi không ghi bàn, tôi vẫn bình tĩnh. Chúng tôi chỉ cần quay lại tập luyện và làm việc thêm một chút. Tôi cũng đã nói chuyện rất nhiều với những người khác, đặc biệt là Karim. Anh ấy đã giành được Quả Bóng Vàng vào năm cuối cùng ở đây, sau gần 15 mùa giải (thực tế là 14).
Benzema có giống một người anh lớn không?
Anh ấy đã dạy tôi rất nhiều điều, trong và ngoài sân cỏ, và luôn nói với tôi sự thật. Anh ấy thúc đẩy tôi tập trung hơn vào ghi bàn. Tôi phải ghi bàn. Còn anh ấy, mỗi khi không ghi bàn là anh ấy rên rỉ. Karim là một trong những cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử và anh ấy nói với tôi: “Nếu cậu có thể ghi 30 bàn, thì cậu phải ghi được 30 bàn, đừng chỉ dừng lại ở con số 29”. Cuối cùng những thứ đó đã đi vào đầu tôi.
Bởi vì điều đó không có trong anh ư?
Vâng, vâng, tôi luôn thích ghi bàn, nhưng không phải bằng mọi giá. Tôi chưa bao giờ đặt mục tiêu cho một mùa giải. Tôi chưa bao giờ tự nhủ: “Tôi phải ghi được 30 bàn”. Nhưng bây giờ, tôi muốn đặt mục tiêu ghi nhiều hơn vào mỗi mùa giải. Tôi biết rằng mùa giải trước tôi đã ghi 23 bàn (cộng thêm 2 bàn cho ĐTQG). Nên mục tiêu mùa này phải hơn 23 bàn.
Trong số những khoảnh khắc khó khăn, anh luôn là nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc, đặc biệt là trong trận Valencia ở La Liga mùa trước…
Điều này đã xảy ra nhiều lần và ở Valencia thì nó diễn ra một cách trắng trợn và nghiêm trọng. Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi ở trên sân là để làm cho mọi người hạnh phúc. Và một nhóm CĐV ấy đã làm cho tôi cảm thấy mình không còn muốn chơi bóng nữa. Tôi đã học được rất nhiều về phân biệt chủng tộc. Mỗi ngày tôi biết thêm. Đó là một chủ đề thực sự phức tạp.
Ngày xưa con người phải chịu cảnh nô lệ. Tôi quan tâm đến nó. Tôi thực sự hy vọng những tình tiết này sẽ không xảy ra nữa. Không chỉ với tôi, mà với tất cả các cầu thủ, tất cả mọi người… Và đặc biệt là các em nhỏ. Chúng chưa sẵn sàng cho những khoảnh khắc như thế này. Từ năm 19 tuổi, tôi đã quan tâm đến chủ đề phân biệt chủng tộc. Tôi hiểu thêm một chút về cách tôi nên phản ứng. Tôi vui mừng vì mọi thứ đang thay đổi.
Luật pháp sẽ thay đổi và ở các SVĐ, tôi tin rằng điều này sẽ ngày càng ít xảy ra nhờ điều đó. Chúng tôi, những nạn nhân, cũng nói về nó. Rất nhiều cầu thủ trò chuyện với tôi. Varane, Kylian, Hakimi, Lukaku… Tất cả chúng ta phải cùng nhau hành động để những sự việc kiểu này ngày càng ít xảy ra.
Tại sao việc tìm hiểu về điều này lại quan trọng? Bóng đá hay chỉ người da màu. Nếu ai đó xúc phạm theo cách làm tổn thương anh, anh phải đấu tranh chống lại điều đó. Cho đến khi mọi thứ thay đổi.
Bởi vì tôi còn rất trẻ, và tôi chưa trải qua những điều mà người khác đã nếm trải trong quá khứ. Tôi chưa bao giờ bị từ chối vào nhà vệ sinh vì tôi là người da màu. Tôi chưa bao giờ được yêu cầu đi qua cửa sau của một nhà hàng vì tôi là người da màu. Nhưng điều quan trọng là tôi biết rằng điều đó đã xảy ra với những người khác.
Tôi đã không trải qua điều đó, bố tôi cũng vậy, nhưng ông tôi và ông cố tôi thì đã phải chịu đựng những khoảnh khắc đau buồn này trong quá khứ, và tôi phải biết điều đó. Ngày nay, tôi biết nhiều hơn bố mẹ tôi về điều đó. Tôi đến gần hơn với những người đã thực sự nghiên cứu về phân biệt chủng tộc, với những người có gia đình đã trải qua thời kỳ nghiêm trọng, với những người biết nhiều về chế độ nô lệ.
Tôi cũng đọc rất nhiều. Và tôi muốn tiếp tục gây ảnh hưởng để chống phân biệt chủng tộc. Nếu có thể giúp đỡ được, tôi sẽ luôn sẵn sàng. Vì nó không chỉ liên quan đến tôi.
Anh nói: “La Liga là tài sản của những kẻ phân biệt chủng tộc.” Tại sao vậy?
Bởi vì những gì xảy ra ở Valencia đã diễn ra ở vòng đấu thứ 35, và trong tất cả các trận sân khách diễn ra trước trận đấu này đều xuất hiện những tình tiết phân biệt chủng tộc. BTC sân không bao giờ làm bất cứ điều gì. Tôi đã nói chuyện với đại diện La Liga rằng, điều này phải thay đổi. Nhưng họ không nghe.
Họ chỉ lắng nghe tôi kể từ lúc cả thế giới bắt đầu nói về Tây Ban Nha. Điều đó khiến họ phản ứng. Cá nhân tôi biết rằng tôi sẽ không thể thay đổi lịch sử, rằng tôi sẽ không biến Tây Ban Nha thành một đất nước sạch bóng những kẻ phân biệt chủng tộc. Nhưng tôi biết mình có thể thay đổi một số thứ. Để những người đến trong vài năm tới không phải trải qua điều này, để các đứa nhỏ sau này yên tâm. Vì họ, tôi sẽ làm mọi thứ có thể.
Anh có nhận được sự hỗ trợ từ các tổ chức như UEFA hay FIFA không?
Mọi người đều nhắn tin cho bạn khi có chuyện gì đó xảy ra, nhưng ngay khi chuyện đó kết thúc, họ sẽ không nói chuyện với bạn nữa. Nhưng tôi đã có sự hỗ trợ! Tất nhiên là từ CLB và cả các cầu thủ, đặc biệt là những người đã phải chịu đựng điều này.
Đây là cách nó sẽ thay đổi: nếu các cầu thủ đồng lòng ở cùng nhau. Khi tôi trải qua điều này, tôi đã nhận được rất nhiều sự hỗ trợ, đó là một điều tốt. Trên hết, chúng ta phải tiếp tục chiến đấu. Sẽ còn rất lâu nữa… thậm chí có thể là mãi mãi! Nó sẽ không dừng lại ngay lập tức và tôi sẽ không ngừng chiến đấu.
Khi tất cả chúng ta ở bên nhau, khi những nhân vật quan trọng đề cập đến chủ đề này, như tổng thống Brazil Lula, như chủ tịch UEFA, như Kylian, như Neymar, những cầu thủ vĩ đại khác, như Rio Ferdinand, người luôn viết thư cho tôi và luôn sát cánh cùng tôi trong cuộc chiến này, điều đó nhất thiết phải có trọng lượng hơn.
Và câu hỏi cuối cùng, một Quả Bóng Vàng cho anh?
Tôi cũng hy vọng. Nhưng ưu tiên của tôi vẫn là thành tích chung của toàn đội. Giống như Karim. Anh ấy đã thực hiện tất cả các đường kiến tạo cho Cristiano (Ronaldo) và Cristiano luôn là người giành được Quả Bóng Vàng. Nhưng cuối cùng, Karim đã thắng ở Ballon d’Or.
Tôi luôn nói về tầm quan trọng của các đồng đội của mình. Nếu tôi ghi 60 bàn trong một mùa giải nhưng chúng tôi trắng tay thì cũng chẳng ích gì. Làm sao tôi có thể giành được Quả Bóng Vàng nếu cuối cùng, đội bóng của tôi không giành được gì? Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều làm việc cùng nhau. Và rồi một ngày, một trong số những cầu thủ của Real Madrid sẽ giành Quả Bóng Vàng, giống như Modric hay Karim. Đó là một giấc mơ.