Cách đây 14 năm, trận lượt đi vòng 1/8 mùa 2007/08 của Inter trước Liverpool cũng khép lại với kết cục tương tự. Sau chiếc thẻ đỏ oan uổng của Marco Materazzi, Inter phải căng sức chống đỡ, nhưng sau cũng vẫn thua 0-2 bởi các bàn thắng trong 5 phút cuối của Dirk Kuyt và Steven Gerrard. Rạng sáng qua ở Giuseppe Meazza, Inter từng khiến Liverpool gặp vô số khó khăn, nhưng rốt cuộc vẫn thua 0-2, cũng bởi 2 bàn ở cuối hiệp 2 của Roberto Firmino và Mohamed Salah.
So với sự bạc nhược ở Champions League trong nhiệm kỳ đầu của HLV Mancini, Inter ngày nay bước vào trận với tinh thần khác hẳn. Inter đã rất tự tin chơi bóng sòng phẳng trước Liverpool trong phần lớn thời gian, dù vậy kết quả vẫn không thay đổi, số bàn thắng zero, luôn bị đối phương trừng phạt bởi các tình huống chưa thực sự đáng thua.
Dĩ nhiên, đẳng cấp của Liverpool cao hơn hẳn Inter ở thời điểm hiện tại, nên thất bại của đội bóng áo xanh-đen hoàn toàn không phải một bi kịch. Inter đá tốt, phát triển lối chơi tuần tự một cách rất nhuần nhuyễn và thuần thục, nhưng không có sự thay đổi nhịp độ, không khác bao nhiêu so với cách họ thi đấu tại Serie A. Muốn thành công ở Champions League, cần phải chơi bóng với tinh thần dữ dội, ít nhất là trong những khoảng thời gian nhất định. Ở nửa sau mùa 2009/10, Inter của HLV Jose Mourinho đã chơi như thế để đăng quang tại Champions League. Mùa 2014/15, một Juventus với lực lượng rất hạn chế, nhưng luôn bùng nổ trong 15-20 đầu mỗi hiệp đấu, sau cùng đã vào được đến chung kết Champions League.
Muốn tạo ra được khác biệt, đột biến trong các pha công thành, Inter cần những cầu thủ tấn công ở đẳng cấp cao. Đó là điều họ hoàn toàn không có. Ngoại trừ cú sút dội xà ngang của Hakan Calhanoglu trong hiệp 1 có thể xem là kém may mắn, hàng công Inter không đủ sắc sảo để xuyên thủng mành lưới đối phương. Trong 2 mùa giải gần đây, Inter cũng đã 4 lần đụng Real ở Champions League với kết quả toàn thua, trong đó có tới 3 trận không thể ghi bàn. Tính từ khi trở lại Champions League ở mùa 2018/19, Inter thua 3, hòa 1/4 lần chạm trán Barca.
Nói vậy để thấy rằng dàn cầu thủ Inter hiện nay chưa đủ chất lượng để cạnh tranh tại Champions League. Trong hầu hết các cuộc tranh tài với Barca, Real và Liverpool, Inter không hề thua kém đối thủ về chất lượng lối chơi, nhưng rốt cuộc không thể đánh bại đối phương bởi sự thua thiệt về chất lượng của từng cá nhân cụ thể. Đây thực chất vẫn chỉ là phiên bản của những HLV Mancini và Conte, được xây dựng để đăng quang ở trong nước, không phải đấu trường châu lục.
Trận lượt về trên sân Anfield vẫn còn ở phía trước, nhưng nhìn nhận một cách thực tế Inter không có cửa lật ngược tình thế. Họ chỉ có thể mong tránh được một thất bại tan nát nữa tại Anfield.
Thất bại của Inter là điều ắt phải đến trên lộ trình trở lại đỉnh cao châu Âu. Đội bóng này phải có thời gian để hoàn thiện nốt những hạng mục còn dang dở, sau khi đã có vốn liếng là sự thống trị ở đấu trường trong nước.
Trận thua Liverpool đã phơi bày điểm yếu của Inter, nhưng cũng không đến mức bi quan cho tương lai của Nerazzurri. Đừng quên rằng lần trước, chỉ 2 năm sau thất bại trước Liverpool, đội bóng áo xanh-đen đã vô địch Champions League!
Sân nhà thành ác mộng
Kể từ sau khi đăng quang mùa 2009/10, Inter đã thua tới 3/4 trận sân nhà ở các vòng loại trực tiếp Champions League. Ngoài trận thua Liverpool đêm thứ Tư, Inter còn thua Bayern 0-1 và Schalke 2-5 tại sân Giuseppe Meazza mùa 2010/11. Trong số này Nerazzurri chỉ thắng nổi Marseille 2-1 mùa 2011/12, nhưng cũng phải nhờ đến quả penalty ở giây bù giờ cuối cùng của Giampaolo Pazzini
5 – Cả 5 bàn thua gần nhất của Inter tại các giải đấu chính thức đều diễn ra trong 15 phút đầu (1 trước Napoli) và 15 phút cuối trận (2 trước Milan, 2 trước Liverpool).