U23 Việt Nam đã thiết đãi những khán giả trên sân và trước màn hình một bữa tiệc bóng đá no mắt. Hay nói như ai đó, xem các học trò của ông Park thi đấu, có cảm giác họ đang trình diễn môn bóng đá vị nghệ thuật. Thưởng lãm những bàn thắng của Tiến Linh và Hùng Dũng, người ta cảm giác đấy là những “siêu phẩm” chỉ xuất hiện trong sách giáo khoa. Nói chung, U23 Việt Nam làm cho tất cả thấy “sướng trong người”, trên một sân khấu được lấp kín… biển người.
Không có gì để chê U23 Việt Nam và có lẽ chúng ta cũng chẳng nên kiệm lời khi được tận hưởng một trận cầu bùng nổ như thế. Tuy nhiên, những thứ cảm xúc ấy cần được tiết chế, cần được kìm hãm để hướng tới chặng đường tiếp theo. Bóng đá là môn “thể thao vua”, bởi nó làm say đắm lòng người nhưng cũng luôn nghiệt ngã. Trên đỉnh cao, người chiến thắng được tụng xưng như những vị vua; nhưng khi thất bại, bạn sẽ phải hứng chịu những chỉ trích không thương tiếc.
U23 Việt Nam còn cả hành trình dài ở vòng bảng, xa hơn là bán kết và chung kết. U23 Việt Nam đang mang trong mình trọng trách bảo vệ tấm HCV đã giành được tại SEA Games 30. Một vinh dự khi được thi đấu trên sân nhà, nhưng cũng là những áp lực vô hình cần được sẻ chia thay vì chỉ khi vui mới vỗ tay vào…
Đánh bại một đối thủ lớn chưa chắc đã vô địch một giải đấu, nhưng nếu sai một li có thể sẽ “đi” một giải đấu. Chúng ta có quyền tận hưởng thứ men say chiến thắng sau trận đấu với U23 Indonesia, nhưng nốt ngày hôm nay thôi. Phải để lại mọi thứ sau lưng vì chỉ khi đội vòng nguyệt quế trên đầu thì niềm vui mới trọn vẹn.