Khi Tottenham ghi bàn gỡ hòa, Antonio Conte đã có một màn ăn mừng đầy khiêu khích về phía BLĐ Chelsea. HLV Tuchel vứt bỏ vẻ ngoài trầm lắng, ngón tay chỉ liên tục về phía Conte, miệng gào to đe dọa, hệt một “đại ca” cảnh báo kẻ gây sự mình. Sau khi “dạo đầu” bằng cái thẻ vàng, cả Conte và Tuchel đều thấy không đủ đô, mà cần phải tạo điểm nhấn lớn hơn. Thế là sáng mai người hâm mộ ngủ dậy, họ sẽ thấy 2 cái thẻ đỏ đỏ chót ở trên bảng tỷ số. Nhưng không phải dành cho những Kalidou Koulibaly, Reece James hay Pierre Hojbjerg, mà là dành cho hai vị HLV đáng kính ngoài đường biên: Thomas Tuchel và Antonio Conte.
Nhưng nếu bảo tất cả những người hâm mộ nghĩ gì về hai thẻ đỏ ấy, người viết tin rằng tất cả đều nhìn vào một lăng kính duy nhất: vui vẻ, tự hào, sảng khoái, và xoa tay mãn nguyện “Huấn luyện viên thế mới là huấn luyện viên chứ!”. Vâng, họ thích những sự máu lửa như vậy, hoành tráng như vậy. Chứ không phải cam chịu trên một chiếc ghế, không biết đứng dậy khi đội bóng chơi tệ, hoặc che một cái ô màu hồng sặc sỡ giữa cơn mưa nặng hạt trong ngày đội nhà không có vé đi dự EURO.
Bóng đá là trò chơi của những người đàn ông, và Conte với Tuchel là minh chứng cho sức mạnh tinh thần ấy. Phát triển quan điểm lên một chút, ta có thể nhìn ra được Conte và Tuchel chính là biểu trưng cho lối chơi, con người, và cũng là linh hồn cho thành bại của đội bóng mình dẫn dắt. Tottenham thay da đổi thịt kể từ khi Conte đến, Chelsea cũng thành công nối tiếp thành công từ khi Tuchel hạ cánh.
So sánh với chính hai người tiền nhiệm (Frank Lampard và Nuno Santo), càng minh chứng thêm cho sự tài ba của hai con người ấy. Tất cả đã thể hiện ra một sự thật của thời đại bóng đá ngày nay: Thời của các HLV.
Đã qua rồi những siêu nhân sân cỏ có thể hô mưa gọi gió, đã qua rồi phẩm chất của nhưng siêu sao thay đổi một trận đấu. Đây là thời của các HLV. Đây là thời của những bộ óc mà kể cả có dùng chung một nguồn lực, nói nôm na là cùng các loại nguyên liệu, thì khả năng của họ sẽ chế biến ra thành công và thất bại khác nhau. HLV giỏi với số má đầy mặt, lý lịch hoành tráng có thể biến một CLB yếm thế thành một tập thể không bị đánh bại. Còn HLV dở, vô danh, làm việc theo cảm hứng có thể đưa một CLB với những tên tuổi lớn, những nhà vô địch, thành những gã hề.
Liverpool và Manchester City, hay Atletico Madrid, và cả sự thay đổi của Real Madrid, họ đều hướng về việc làm vừa lòng các HLV. Những thành tựu của họ đã đến từ sự thức thời ấy. Ngoại hạng Anh đang chứng kiến các HLV hô mưa gọi gió, và đẳng cấp, tên tuổi, sự thích ứng của các HLV cũng tương ứng với vị trí của CLB họ dẫn dắt trên bảng xếp hạng.