Mỗi mùa Vu lan báo hiếu, những người còn cha còn mẹ thường cài 2 bông hồng trên ngực áo. Ngày mai, mùa Vu lan báo hiếu lại về nhưng Bửu Ngọc chỉ còn được cài một bông hồng đỏ khi anh vừa mất đi người cha đáng kính. Đau đớn thay, giữa mùa dịch, thủ môn của HAGL không thể tiễn cha một đoạn đường…
Lịch thi đấu V.League 2020/2021
Bảng xếp hạng V.League 2020/2021
HAGL chính thức tạm dừng việc tập luyện đã khá lâu nhưng những cầu thủ ở địa phương xa như thủ môn Bửu Ngọc đành phải ở lại phố Núi vì không có phương tiện di chuyển về nhà. Mấy ngày trước, Ngọc liên tục nhắn tin, gọi điện hỏi thăm người quen, nghe ngóng xem có cách nào về Đồng Tháp được không, bởi lòng anh cứ như lửa đốt. Và cái dự cảm ấy đã đến, ba Ngọc đã không qua khỏi. Ông đã không thể chờ đến ngày con trai trở về để nhìn mặt nó lần cuối.
Từ Gia Lai, Ngọc không còn nước mắt để khóc. BHL và các đồng đội lập một bàn thờ vọng để anh tưởng nhờ người ba đã khuất núi của mình. HLV phó Nguyễn Văn Đàn cùng các đồng nghiệp đã đến thắp hương, chia sẻ nỗi đau của Bửu Ngọc. “Đã bao lâu nay lúc nào em cũng tâm sự về người ba kính yêu. Ước muốn được gần ba trong những ngày còn lại và được nhìn ba lần cuối nhưng ước mơ nhỏ nhoi, tưởng như đơn giản ấy đã bị dịch bệnh cản trở. Dù ở xa, thầy và các bạn cầu chúc cho hương hồn ba em được siêu thoát”, HLV Văn Đàn chia sẻ trên trang cá nhân.
Người viết từng có dịp được gặp gỡ đấng sinh thành của Bửu Ngọc trong ngày sinh nhật cậu con trai của ông ở quê nhà. Tôi không nhớ rõ, hình như đấy là năm 2013 thì phải, sau vô số cuộc gọi của Ngọc, tôi đón xe ôm ra bến xe miền Tây rồi nhảy xe đò xuôi về Cao Lãnh. Đến nơi, trời tối như mực, xa xa một người đàn ông rọi chiếc đèn sáng choang vào mặt tôi. Chưa kịp hỏi, người ở đầu kia đã cất giọng ồm ồm: “Ôi nhà báo về sinh nhật thằng Ngọc phải hông? Vậy là quá vui rồi, mấy khi về quê chơi. Đêm nay, chơi hết số dzách nha con. Ở quê nó zậy đó, tự nhiên hén!”. Người đàn ông ấy chính là ba của thủ môn Trần Bửu Ngọc.
Tôi hơi giật mình vì buổi tiệc sinh nhật theo kiểu “miệt vườn” ấy chẳng khác gì một đám cưới. Ba Ngọc đi lòng vòng nhưng ông không quên “khách Sài Gòn”. Lâu lâu ông lại xúi mấy thanh niên, mấy ông hàng xóm tiếp bia lia lịa. Ba Ngọc bảo: “Gặp nhau lần nào cũng vội nên phải vui, phải nhiệt tình lên”. Đêm ấy, tôi đã phải… bỏ của chạy lấy người. Cuối tiệc thấy tôi, ba Ngọc cứ đứng cười hề hề. Tôi biết, ông vui và hạnh phúc lắm khi thấy thằng Ngọc có nhiều có rất người yêu thương, quý mến.
Đấy chỉ là một ký ức nhỏ, nhưng tôi biết ba Ngọc hào sảng như bao người miền Tây mà tôi biết. Sau lần ấy, tôi hứa với Ngọc về “ngó” cái nhà mới mà em cất cho ba mẹ sau lần chuyển nhượng từ Đồng Tháp đến Cần Thơ với giá 6,6 tỷ đồng. Lại nhớ ngày ấy, tôi từng hỏi: “Sao em phải rời quê hương bằng mọi giá, cả tình nghĩa hay gì cũng bỏ lại sau lưng?”.
Ngọc nói rất thẳng: “Bây giờ em không đi nữa thì biết bao giờ có tiền cất cho gia đình cái nhà, cho ba mẹ tiền trị bệnh. Em phải đi, ba mẹ chờ vào em cả”. Tôi tin Ngọc không còn “ngố” như cái biệt danh tôi đặt. Tôi tin Ngọc là đứa con hiếu thảo và anh đã trọn hạnh đạo làm con. Ba của Ngọc hẳn cũng sẽ tự hào, sẽ mỉm cười với cậu con trai khi về thế giới bên kia.
Đại địch đã cướp đi biết bao tính mạng con người. Đại dịch khiến những cuộc chia ly tình phụ tử thêm giằng xé con tim. Đại dịch khiến cho mọi câu chuyện tưởng chừng như đơn giản trở thành một giấc mơ rất đỗi vĩ đại… Tôi biết Bửu Ngọc buồn. Tôi biết Ngọc đau lắm bởi kể từ đây, cứ mỗi mùa Vu lan về, anh chỉ còn được cài một bông hồng lên ngực áo.
Vâng, “còn cha còn mẹ thì hơn. Không cha không mẹ như đờn đứt dây. Đờn đứt dây còn xoay còn nối. Cha mẹ mất rồi con chịu mồ côi”. Xin được chia sẻ nỗi buồn mất cha với Bửu Ngọc!