– PV: Xin chào Archibald! Công việc hiện nay của ông là gì?
– Archibald: Tôi đang làm CEO cho công ty năng lượng Energia. Đây là lần đầu tiên tôi điều hành một công ty có quy mô lớn như vậy. Hiện giờ số lượng nhân sự công ty vào khoảng gần 40 người.
– Ông bắt đầu làm quen với bóng đá khi nào?
– Giống như những đứa trẻ cùng thời, tôi chọn đường phố là sân chơi của mình. Hồi còn là một cậu nhóc, tôi chơi bóng cả ngày với bạn bè. Tôi chỉ rời trái bóng khi được mẹ gọi về ăn tối. Ngoài ra, tôi cũng tham gia 2 CLB bóng đá trong trường, nơi tổ chức những trận đấu vào thứ Bảy và Chủ nhật.
– Phong cách đường phố có bị mất khi ông chuyển sang chơi bóng chuyên nghiệp không?
– Vâng. Tôi nghĩ là có đấy. Ở thời của tôi, khi chơi bóng trên đường phố ai cũng phải cố gắng né tránh những “ổ gà” hay đá sỏi. Chính những thứ ấy khiến chúng tôi buộc phải học cách kiểm soát trái bóng và những đường chuyền để phù hợp với hoàn cảnh.
– Ông luôn mong muốn trở thành một cầu thủ đúng không?
– Chắc chắn là như vậy rồi. Tôi không biết liệu đó có phải là tư duy ngốc nghếch hay không, bởi thực tế tôi đã làm thợ máy trong suốt 5 năm trước khi trở thành cầu thủ vào năm 21 tuổi. Ở garage, tôi thường xuyên xử lý những chiếc xe sang như Rolls-Royce, Bentley hay Jaguar mỗi ngày.
– Vậy từ năm 16 đến 21 tuổi, ông từ bỏ bóng đá hay kết hợp nó với công việc của mình?
– Tôi vẫn chơi bóng chứ. Lúc đó tôi đá cho Clyde là CLB bán chuyên nghiệp ở Glasgow. Gia nhập đội bóng năm 18 tuổi, tôi tập luyện vào thứ Ba và thứ Năm hàng tuần, sau đó thi đấu vào thứ Bảy. Lịch trình mỗi ngày của tôi là làm thợ máy từ 8 giờ sáng tới 6 giờ tối. Từ 7 đến 9 giờ tối tôi cố gắng hoàn thành giáo án trên sân tập. Nếu có thêm việc, tôi vẫn sẵn sàng làm. Cường độ lao động như thế giúp tôi rèn luyện được cả sức mạnh thể chất lẫn tinh thần. Khi làm thợ, bạn phải khuân vác rất nhiều và không có thời gian nghỉ ngơi đâu.
– Vậy khi nào ông thôi không làm thợ máy nữa?
– Thú thực đó không phải là quyết định được tính toán kỹ từ trước. Khi được CLB Aberdeen đề nghị ký hợp đồng, tôi xem đó là cơ hội nên đã chớp lấy nó. Ở tuổi 20, tôi vẫn còn làm thuê cho một đối tác ở garage. Ở đó tôi rất hợp với một đồng nghiệp và anh ấy đã đề nghị chúng tôi cùng nhau thành lập công ty riêng. Anh ấy 25 tuổi và có nhiều kinh nghiệm hơn tôi.
– Công việc kinh doanh đó kéo dài trong bao lâu?
– Gần 6 tháng thì phải. Sau đó Aberdeen đã liên hệ với Clyde để hỏi mua tôi. Vậy là tôi phải rời garage để chuyển sang bến đỗ mới. Không lâu trước khi Aberdeen đặt vấn đề, Clyde đã thay đổi HLV. Cụ thể, HLV William McNeill rời Clyde để chuyển tới Aberdeen và ông ấy đưa tôi đi cùng. Tôi nghĩ mình đã rất may mắn khi được đồng hành với ông ấy.
– Khi tới Aberdeen, cảm nhận của ông là như thế nào?
– Thật khủng khiếp. Khi tập luyện với cường độ cao hơn mỗi ngày, cơ thể của ai lập tức có phản ứng. Ngay sau trận đấu đầu tiên đá cho Aberdeen, tôi đã nghĩ mình sẽ không thể tồn tại ở đây được. Tuy nhiên, HLV McNeill lại bảo rằng tôi đã chơi tốt. Tôi nghĩ ông ấy chỉ bông đùa mà thôi. Thực sự là tôi đã bị sốc vì hầu như không thể chạm được vào bóng ngày hôm ấy. Ơn Trời là sau đó mọi chuyện cũng được cải thiện theo hướng tích cực hơn.
– Sau đó mọi chuyện diễn biến ra sao?
– Thời ấy giải VĐQG Scotland cũng như bây giờ. Về cơ bản thì Celtic hay Glasgow Rangers quá mạnh so với phần còn lại nên họ đã thay phiên nhau vô địch. Khi HLV McNeill chuyển sang Celtic, vị trí mà ông ấy để lại ở Aberdeen được tiếp quản bởi Alex Ferguson. Lúc ấy Aberdeen là tập thể tốt, trong khi Sir Alex là mẫu người không chịu xếp thứ 2. Nhờ có ông ấy, Aberdeen đã đánh bại cả Celtic lẫn Rangers trong cuộc đua tới ngôi vô địch Scotland. Đó quả thật là chiến tích phi thường.
– Chiến tích ấy có ý nghĩa như thế nào?
– Do Celtic và Rangers đã thống trị bóng đá Scotland, chiến công của Aberdeen rất quan trọng với cả chúng tôi lẫn giải đấu. Nó cho thấy hóa ra Celtic và Rangers đều không phải là những kẻ bất khả chiến bại.
– Thành công ở Aberdeen giúp ông kiếm được vé thông hành sang Tottenham. Ông có thể nói rõ hơn về vụ chuyển nhượng không?
– Nói chung mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Tôi tiết lộ với các bạn một chuyện nhé, gần đây tôi và Sir Alex đã cùng tới Barcelona để thưởng thức màn so tài giữa MU và Barca. Khi ăn sáng với nhau, ông ấy đã nói về những thành công trong quá khứ. Sir Alex khẳng định những gì chúng tôi đã làm ở Aberdeen quan trọng hơn tất cả những thành tựu còn lại trong sự nghiệp.
– Thế còn vụ chuyển nhượng tới Barca thì sao? Ông tới đó để thay thế cho Diego Maradona à?
– Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời Tottenham, nhưng vẫn phải làm điều đó vì có vấn đề với HLV. Hồi ấy Barca ký hợp đồng với HLV Terry Venables. Ông ấy rất quan tâm đến tôi, dù đội bóng chủ quản thích Hugo Sánchez. Đến với Barca, tôi trở thành cầu thủ đắt giá nhất rời Premier League để chuyển sang một giải đấu khác. Truyền thông luôn so sánh tôi với Maradona, nhưng tôi chẳng bận tâm tới chuyện đó. Đơn giản, “Cậu bé vàng” là cầu thủ tuyệt vời có thể làm những điều mà tôi không thể làm được.