Không phải vô cớ mà Chelsea chi ra gần 100 triệu bảng để đưa Lukaku trở lại. HLV Tuchel biết rằng đội bóng của ông vẫn thiếu một trung phong “xịn xò”, người có thể chơi quay lưng, đè mặt các trung vệ của đối phương, bật cao nhất trong những quả tạt, và trên hết là ghi bàn đều đặn. Lukaku đã chứng tỏ ở những nơi anh từng thi đấu rằng anh có thể làm được tất cả những điều đó.
Nhưng có một chi tiết mà Tuchel đã không tính tới. Trong khi Tuchel xem Lukaku như một mảnh ghép vào hệ thống đã có sẵn của mình, thì dường như Lukaku lại nghĩ ngược lại. Anh muốn mình là trung tâm của hệ thống ấy. Hệ quả của sự “lệch tông” ấy là Lukaku trở nên lạc lõng. Có những hiệp đấu, số lần chạm bóng của Lukaku chỉ đếm trên đầu ngón tay. Rồi anh nói mình không nhận được sự hỗ trợ từ đồng đội.
Havertz không cần sự “hỗ trợ” đặc biệt nào cả. Anh chỉ đơn giản là biết phải làm gì, di chuyển vào đâu để có bóng. Anh không xem mình là mục tiêu, mà như một trạm trung chuyển. Một cách rất tự nhiên, bóng tìm tới Havertz nhiều hơn. Gặp Burnley, anh chạm bóng tới 40 lần, với 7 trong đó ở trong vòng cấm của đối thủ, và có 14 đường chuyền vào 1/3 cuối sân. Anh sút 2 lần thì trúng đích cả 2, và cả 2 lần bóng đều vào lưới.
Đó là “số 9” tốt nhất mà Tuchel có thể có vào lúc này!