Trước mỗi kỳ chuyển nhượng, các đội bóng thường đứng trước hai lựa chọn. Hoặc là gia tăng chất lượng cho đội hình xuất phát bằng cách đưa về những cầu thủ xuất sắc hơn những cầu thủ hiện có. Hoặc là gia tăng chiều sâu, bằng cách mua thêm những cầu thủ có trình độ tương đương, hoặc thấp hơn một chút, cho từng vị trí trên sân.
Tất nhiên vẫn là còn một lựa chọn khác – làm cả hai – nhưng đấy là với điều kiện đội bóng kia không bị bó buộc về tài chính.
Newcastle, với sự hậu thuẫn từ quỹ đầu tư Saudi Arabia giàu có (PIF), không thiếu tiền. Nhưng bị bó buộc thì có. Họ không được phép chi tiêu quá nhiều so với số tiền kiếm được nếu không muốn bị cấm tham dự cúp châu Âu vì vi phạm Luật công bằng tài chính.
Giới chủ cũng không còn có thể tùy tiện rót tiền, do những hợp đồng tài trợ có liên hệ với PIF nói riêng và Saudi Arabia nói chung đều bị hạn chế, thậm chí không được thông qua.
Trong bối cảnh ấy, giám đốc bóng đá Dan Ashworth và HLV Eddie Howe đã buộc phải thỏa hiệp. Và họ chọn phương án thứ hai, đó là tăng cường chiều sâu cho đội hình. Lựa chọn này thực ra cũng có lý khi mà phía trước Newcastle là 4 đấu trường, với hai nhiệm vụ quan trọng là tiến sâu nhất có thể ở Champions League, và giữ được một vị trí trong Top 6 Premier League. Nhưng đương nhiên là lựa chọn nào cũng có cái giá của nó.
Trong số những tân binh đáng chú ý của Newcastle mùa này, duy nhất có Sandro Tonali là đi thẳng được vào đội hình xuất phát và có vẻ giúp cho chất lượng đội hình của “Chích chòe” tăng lên. Những người còn lại, tiền vệ trái Harvey Barnes, hậu vệ trái Lewis Hall và hậu vệ phải Tino Livramento, đều bắt đầu mùa giải từ băng ghế dự bị.
Đấy đều là những cầu thủ trẻ đầy tiềm năng, nhưng nói rằng họ có thể trở thành trụ cột của Newcastle e là hơi sớm. Ví dụ, Barnes được đưa về để thay thế trực tiếp cho Allan Saint-Maximin, nhưng biết tới bao giờ thì anh tạo ra được ảnh hưởng khủng khiếp như tiền vệ người Pháp bên cánh trái?
Bản thân sự có mặt của Tonali đã là kết quả của một sự thỏa hiệp từ thượng tầng Newcastle. Với cái giá 56 triệu bảng, tiền vệ người Italia “ngốn” hết phần lớn ngân sách chuyển nhượng của đội bóng. Những gì anh đã thể hiện cho thấy Newcastle có vẻ không chọn nhầm người.
Nhưng ở phía kia của đồng xu, họ không còn tiền cho những mục tiêu quan trọng khác. Ví dụ ở vị trí trung vệ lệch phải, từng là mục tiêu ưu tiên của đội chủ sân St. James’ Park.
Nếu bây giờ Sven Botman hoặc Fabian Schar gặp chấn thương dài ngày, Newcastle có ai để đặt niềm tin? Chỉ có thể là Dan Burn, Jamaal Lascelles hoặc Paul Dummett. Sự xuất hiện của những cầu thủ này ở trung tâm hàng thủ chẳng khác nào là một hành động quay ngược thời gian, trở lại những ngày xưa hỗn loạn của Newcastle.
Với lựa chọn của mình, Newcastle đã làm tốt. Chưa bao giờ băng ghế dự bị của họ lại chất lượng đến vậy từ khi Eddie Howe tới. Ngoài ra, với việc phần lớn những cầu thủ được đưa về đều có tuổi từ 23 trở xuống, Newcastle về lâu dài sẽ là một tập hợp rất đáng gờm. Nhưng để tới được ngày ấy, họ cần sự kiên định đặc biệt, bởi những ngày đau đớn sẽ xuất hiện nhiều như một lẽ hiển nhiên.
Một Newcastle được trẻ hóa
Tính cả cầu thủ còn khá vô danh Yankuba Minteh – người được mua về từ Odense BK với giá 6 triệu bảng – 4 trong số 5 bản hợp đồng mới của Newcastle mùa này đều còn có thể dự Olympic. Tonali là người “già” nhất trong nhóm cũng chỉ mới 23 tuổi. Livramento mới 20, Lewis Hall 18, và cả Minteh cũng mới 18. Lớn tuổi nhất trong số các tân binh là Harvey Barnes, thực ra năm nay cũng mới 25 tuổi.