Giới bóng đá và đặc biệt các cầu thủ dù là ngôi sao, hay còn ở dạng tiềm năng luôn nhìn HLV Nguyễn Hữu Thắng với con mắt ngưỡng mộ và nể phục. Cựu danh thủ của bóng đá Việt Nam không chỉ hấp dẫn thế hệ hậu bối bằng sự nghiệp lẫy lừng mà còn bởi tầm ảnh hưởng, chất đàn ông mãnh liệt.
Ở SLNA, các cầu thủ trẻ luôn coi Nguyễn Hữu Thắng là tấm gương để hướng tới. Những ai khó khăn nhất, những ai muốn có sự công bằng luôn tìm đến ông như là chỗ dựa tinh thần. Trong cách quản quân, HLV Nguyễn Hữu Thắng luôn có uy và quan trọng hơn, ở ông toát lên thứ mà mỗi cầu thủ đều nể phục, đó là “chất đàn anh”.
Âm thầm cống hiến, luôn đứng ra phía trước khi có sóng gió và nhận về mình trách nhiệm khi đội bóng thất bại, đó là Nguyễn Hữu Thắng. Đó cũng là lý do khiến vị Chủ tịch CLB TP.HCM nhảy vào lửa khi HLV Trần Minh Chiến quyết định lùi lại phía sau.
Khi còn thi đấu ở đội tuyển, Hữu Thắng là chốt chặn tin cậy. Người ở phía trên nhận sứ mệnh ghi bàn, tỏa sáng không ai khác chính là Lê Huỳnh Đức. Con đường từ khi còn là cầu thủ đến lúc cầm quân của ông Lê Huỳnh Đức luôn được trải hoa hồng.
Khác với Nguyễn Hữu Thắng định hướng là nhà quản lý bóng đá, Lê Huỳnh Đức định vị là nhà cầm quân có tính cách đặc biệt. Và khi đã rời xa mái ấm SHB Đà Nẵng, cách mà ông Đức chọn để tái xuất cũng vô cùng khác biệt. Ông chọn đội bóng khó khăn nhất để thử thách bản lĩnh.
Những HLV tiếng tăm nhất, những người bạn thân thiết sẽ phải đối đầu nhau trên hành trình tìm chiến thắng đầu tiên và qua đó, nhen lên hy vọng thoát hiểm. Bối cảnh đó mang đến áp lực cực lớn cho các ông Nguyễn Hữu Thắng và Lê Huỳnh Đức. Nhưng cũng chính điều đó khiến trận cầu trên sân Thống Nhất đáng xem và đáng chờ đợi hơn bao giờ hết.
Ở đó, các HLV và đội bóng của họ phải thử thách giới hạn bản thân, phải thể hiện được tinh thần chiến binh và sự hợp lý về chiến thuật. Và hơn hết, sự không trọn vẹn của bóng đá có thể mở ra những ngã rẽ vô cùng đặc biệt sau trận đấu này.