Trước giờ khai chiến, mây đen đang vần vũ Sài Gòn. Những nhân vật chóp bu được cho là đã chạy trốn khỏi con tàu sắp đắm. Ngoại binh, những người được gửi gắm rất nhiều niềm tin giống như những người tình cứ dần bỏ ra đi. Sự an ủi những khoản thưởng như lẽ thường cũng chẳng còn với thầy trò HLV Phùng Thanh Phương. Chưa dừng lại, các cầu thủ của Sài Gòn hẳn cảm thấy tủi thân khi đối thủ của họ thưởng tỷ này tỷ nọ nếu trụ hạng.
Chiếc vé xuôi đò xuống hạng Nhất mùa bóng năm sau và cả những nguy cơ tiềm ẩn dường như đang được “dí” cho Sài Gòn. Chẳng mấy ai chấp nhận điều đó bởi đơn giản, họ (những cầu thủ) Sài Gòn cũng lao động và cũng xứng đáng với những giá trị đã hy sinh thay vì phải rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Thế nhưng, ẩn sau những lời than thở và cả sự kêu gào khi “thượng tầng” có những biến động lớn là những giấc mơ. Những người đàn ông đi đá bóng của Sài Gòn FC, họ không “buông súng” dễ dàng như nhiều người lầm tưởng. Cao Văn Triền và các đồng đội sẽ chiến đấu vì danh dự, vì bản thân bởi nếu đội bóng trụ hạng sẽ mở ra cho họ những cơ hội mới, dù nó rất nhỏ nhoi.
Các cầu thủ Sài Gòn nói rằng, liều doping với họ lúc này không phải những khoản thưởng mà những hy vọng ở thì tương lai. Trên sân Thiên Trường sẽ có hai cảm xúc trái chiều khi mà đôi bờ chiến tuyến mỗi đội bóng đang ở hoàn cảnh khác nhau. Nam Định sẽ nhận được rất, rất nhiều tiền nếu sắm vai người chiến thắng, còn Sài Gòn chẳng gì cả ngoài niềm tin và sự đoàn kết.
Bóng đá thời vị kim tiền khiến mọi thứ chóng mặt nhưng nhìn vào Sài Gòn hiện tại người ta thấy sức nặng của tinh thần quá đỗi lớn lao. Ngày mai liệu có cổ tích cho trên Thiên Trường hay vẫn lại là lối cũ ta về!?