Trước Chủ nhật, Ronaldo đã rời nước Anh để bay về quê nhà Bồ Đào Nha. Như vậy nghĩa là khi các đồng đội tại MU đang thảm bại tại Etihad, thì CR7 đang hưởng nắng gió tại Iberia.
Nếu cứ suy nghĩ theo kiểu này thì chỉ làm mồi cho anti-fan của siêu sao 37 tuổi mà thôi. Và thật buồn là chính những cầu thủ chung phòng thay đồ với Ronaldo cũng nhìn anh bằng con mắt đầy tiêu cực, theo tiết lộ của truyền thông xứ sương mù.
Không có luật lệ nào bắt một cầu thủ chấn thương, không được đăng ký trong danh sách thi đấu phải có mặt trên khán đài. Nhưng vì Ronaldo là Ronaldo, nên mọi hành động của anh đều bị cường điệu hóa. Có trời mới biết Ronaldo về quê làm gì, hay liệu anh ngồi trên khán đài Etihad có khiến kết quả khác đi không? Nhưng chẳng ai quan tâm vì Ronaldo đang sống trong một môi trường cực kỳ độc hại.
Phòng thay đồ MU đã mất đi tính đoàn kết từ lâu. Và lâu ở đây là từ trước khi Ronaldo trở lại. Từ chuyện trình độ của Harry Maguire bị đem ra mổ xẻ, chiếc băng đội trưởng có xứng đáng, Marcus Rashford bật đàn anh trên sân đến Mason Greenwood tiệc tùng ngay giữa lệnh cách ly… cựu HLV Ole Solskjaer có giải quyết êm đẹp?
Solsa để lại Ralf Rangnick nhiều hệ lụy, với Ronaldo chỉ là một phần trong số đó. Đón Ronaldo về là quyết sách của CLB. Chiêu mộ siêu sao từng 5 lần giành Quả Bóng Vàng đồng nghĩa với việc phải coi anh ta là trung tâm. Điều này gần như bất thành văn, nằm hoàn toàn trong bản hướng dẫn sử dụng CR7 tưởng tượng của mọi CLB. Vậy thì MU bây giờ phàn nàn cái gì khi Ronaldo “lười” chạy?
Điều quan trọng, cái sự “lười” của Ronaldo vẫn giúp anh trở thành chân sút dẫn đầu danh sách ghi bàn của MU. Ai hiệu quả hơn Ronaldo? Bruno Fernandes (9 bàn), Greenwood (6), Rashford (5), Jadon Sancho (5)… đều không thể. Và rất khó xây dựng một người khác làm trung tâm nếu thành tích của anh ta còn chẳng bằng hạt nhân cũ.
Cái cốt lõi mà không nhiều người nói, Ronaldo vẫn đam mê cống hiến, ghi bàn. Ai chê thì bảo Ronaldo tham lam, vị kỷ. Còn người khen sẽ nhìn thấy một ngọn lửa chiến đấu bất tử, không bao giờ tắt, bất chấp tuổi tác và phong độ.
Trong một tập thể xuống cấp như MU, sẽ thật tệ nếu chẳng có ai đứng lên và bày tỏ sự không hài lòng với người khác. Không có đấu tranh, sẽ chẳng có phát triển. MU thụt lùi chính vì tình trạng “cá mè một lứa”, không ai nói được ai. Nhưng khi Ronaldo cất lời, không nhiều người nghe, đặc biệt là các em trẻ.
Đây đương nhiên là sự xúc phạm với một trong những cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử MU. Ronaldo cũng là con người và đang ở trong giai đoạn đào thải không thể tránh khỏi. Bản thân một cái tôi to cần sự chăm sóc đặc biệt, cuộc sống vốn dĩ vẫn vận hành như vậy. Và khi MU không đáp ứng được, thông qua những chỉ trích, loại khỏi đội hình chính hay rút ra khỏi sân giữa chừng, Ronaldo sẽ phản ứng. Sẽ còn khó tin hơn nếu tiền đạo 37 tuổi không làm gì, và chấp nhận mọi thứ.
Cần nhắc lại một lần nữa, nếu MU đang thực sự “sa lầy” với Ronaldo thì đây là kết cục mà họ tự mình chọn. Sẽ thật ngớ ngẩn nếu nghĩ ngược lại, kiểu như AC Milan trách móc Zlatan Ibrahimović (40 tuổi) tại sao lại chạy ít thế?! Vậy nên trước khi hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, MU đừng vội nghĩ tới sự tôn trọng của Ronaldo.