Làm sao để cố đứng trên Dynamo Kiev và Benfica, hòng đi tiếp ở Champions League mùa này? Làm sao để lọt vào “top 4” La Liga, để lại được dự Champions League mùa tới? HLV Ronald Koeman dùng trận gặp Bayern Munich để trui rèn kinh nghiệm cho các cầu thủ trẻ, hy vọng họ rút được những kinh nghiệm hay và sớm vươn lên, thay vì cố ăn thua đủ với Bayern!
“Barcelona này”, kể cả khi đã được chơi trên sân nhà, không thể là đối thủ ngang tầm với Bayern Munich. Họ không có cửa để tranh hơn thua. HLV Ronald Koeman thấy rõ như vậy. Tiếc thay, ông cũng phải đợi đến hết hiệp 1 mới thấy như thế. Và ông cũng chỉ phản ứng với sự thật ấy sau khoảng 1 giờ thi đấu.
Phút 59, Koeman rút Sergio Busquets và Sergi Roberto ra khỏi sân. Vào thay họ là Gavi và Yusuf Demir. Không lâu sau đó, sẽ đến lượt Alex Balde vào thay Jordi Alba. Gavi và Balde mới 17 tuổi, Demir 18. Balde chưa từng khoác áo Barcelona trong khi Demir và Gavi đã được thi đấu tổng cộng 45 phút trong màu áo Barcelona ở La Liga – tính đến trước khi họ được vào sân thay người trong trận này. Họ vào thay các chiến tướng đã thi đấu tổng cộng khoảng 1.300 trận, đã vươn đến tư cách biểu tượng của Barcelona – không chỉ cùng nhau gặt hái vinh quang ở đội lớn mà còn trưởng thành từ lò trẻ La Masia nổi tiếng thế giới.
Gavi, Demir, Balde là “thế hệ mới” đang mạnh mẽ vươn lên, và “thế hệ cũ” của Sergi, Busquets, Alba phải lùi vào hậu trường để nhường chỗ, như một sự tất yếu? Đây là câu chuyện quen thuộc “sóng sau đè sóng trước”, và cách thay người của Koeman nói lên rằng tương lai đang thuộc về các cầu thủ trẻ Gavi, Demir, Balde? Họ đã qua mặt Busquets, Sergi, Alba ở thời điểm này? Không hề. Hoàn toàn ngược lại, là đằng khác.
Ai xem bóng đá cũng biết, lý thuyết về việc thay người là như thế nào. Nhưng ở đây, mọi lý thuyết trở nên vô nghĩa, bởi thực tế phũ phàng đã làm cho Barcelona vs Bayern không còn là một trận đấu bình thường nữa. Barcelona đã thua, kể cả khi bóng chưa ngừng lăn. Đội bóng của Koeman không hề sút được quả nào ra hồn, nghĩa là thật sự không có hy vọng ghi bàn. Đến cuối trận vẫn sẽ như vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi có số liệu thống kê, tính chung cả Champions League lẫn La Liga, Barcelona không sút trúng đích quả nào, trong một trận đấu tại sân nhà Camp Nou.
Ở thời điểm Koeman bắt đầu thay người, tỷ số đang là 0-2, với Thomas Mueller mở tỷ số từ giữa hiệp 1 và Robert Lewandowski ghi bàn thứ 2 cho Bayern. Người ta vẫn nói, mọi chuyện đều có thể xảy ra trong môn bóng đá. Có nghĩa, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng gỡ hòa, thậm chí thắng ngược. Dĩ nhiên rồi. Nhưng, bóng đá cũng là cuộc sống. Trong cuộc sống, không nhất thiết cứ phải cố gắng đến cùng, cho mục tiêu duy nhất, nếu còn có những lối đi khác hay hơn. Đâu có nhất thiết phải bám chặt vào 1-2% hy vọng gỡ hòa hoặc thắng ngược, nếu như lùi lại một tí, nhìn bao quát hơn, và thấy rằng có thua thì… vẫn chưa sao? Hoặc thua như thế nào, cũng chẳng khác biệt. Lewandowski sẽ lại ghi thêm 1 bàn để ấn định chiến thắng 3-0 cho đội khách Bayern.
Một mặt, Koeman thấy rõ: “khó quá, thôi bỏ qua”. Ông thà dùng khoảng nửa giờ thi đấu còn lại để tạo kinh nghiệm truy rèn trận mạc cho các cầu thủ trẻ, đang khao khát vươn lên, hơn là nghiền ngẫm điều chỉnh chiến thuật và tìm kiếm chút hy vọng tranh chấp. Mặt khác, cũng có thể đấy là thông điệp của Koeman. Ông phải đưa Gavi, Demir, Balde vào sân vì Barcelona đâu còn ai! Philippe Coutinho ư? Đây chính là cầu thủ đã gây ra tai ương cho Barcelona này, và thật ra thì anh ta cũng sẽ vào sân, như một hành động vô thưởng vô phạt. Sergino Dest chỉ vừa trở lại sau chấn thương. Riqui Puig chưa hề thi đấu từ mùa trước. Samuel Umtiti nữa. Cũng “ăn hại” chẳng kém Coutinho. Nếu được chọn: vô địch Champions League mùa này hay tìm được đội chịu rước Umtiti và Coutinho, có lẽ Barcelona sẽ chọn vế sau. Vì vế đầu là điều “viễn tưởng”, nghe có vẻ… lừa bịp quá. Bờm chọn nắm xôi cho chắc ăn!
Món nợ phải tính bằng tiền tỷ, cùng bao hệ lụy xung quanh, đã là thực tế rành rành. Lại thêm thực tế ngay trước mắt: Martin Braithwaite, Ansu Fati, Sergio Aguero, Ousmane Dembele đang chấn thương không thể ra sân. “Barcelona này” không phải là đối thủ của Bayern thì quá rõ rồi. Nhưng sao Koeman không thấy như thế từ trước khi bóng lăn? Ông cũng ráng cầm cự đến phút 60 mới “tung khăn trắng” – qua cách thay người? Nếu biết chấp nhận thất bại sớm hơn và có cách tiếp cận phù hợp hơn, có khi lại tìm ra được khía cạnh tốt đẹp (ví dụ các cầu thủ trẻ sẽ có cơ hội nhiều hơn)? Điều này đáng bàn, bởi Barcelona tuy đã bệ rạc đến thế, vẫn chưa chắc sẽ thua Benfica hoặc Dynamo Kiev. Họ vẫn có thể tranh ngôi nhì bảng. Và Barcelona vẫn phải tranh chấp chỗ đứng trong “top 4” ở La Liga mùa này. Dù sao đi nữa, Koeman cũng ở thế “kẹt”. Ông thấy Barcelona không có cửa tranh chấp với Bayern. Giới quan sát có thấy như thế, khi bóng chưa lăn?