Ở La Liga, Real dẫn đầu một cách vững chắc, và đối thủ gần nhất chỉ là Sevilla – chứ không phải hai đối thủ chính Barcelona, Atletico Madrid. Cần có danh hiệu “làm vốn”, thì Real đã có Siêu Cúp TBN, sau khi thắng Athletic Bilbao trong trận chung kết. Ở cúp Nhà vua và Champions League, thầy trò Ancelotti vẫn đang tiến bước, dù vẫn còn khá xa để có thể kết luận mức độ thành công.
Suy cho cùng, không có gì bất ngờ khi Real thắng Bilbao, thậm chí cả trận thắng Barcelona ở bán kết cũng vậy. Thành công ở đây trước tiên là chuyện thầy trò Ancelotti đáp ứng được sự kỳ vọng. Đấy là những trận đấu mà Real phải thắng, và họ đã thắng. Thế thôi, và cũng chỉ cần như thế là đã quá tốt. Môn bóng đá hiếm khi đảm bảo chiến thắng cho những đội được xem là phải thắng, trong các trận đấu mà họ phải thắng.
Tóm lại, Real chiến thắng… một cách bình thường. Dù là giải “mini” tranh siêu cúp, hay trong cái nhìn tổng thể của mùa bóng này. Sự “bình thường” đôi khi lại quý giá biết bao, trong cái thế giới bóng đá đỉnh cao gồm rất nhiều câu chuyện bất thường, thậm chí là quái gở.
Barcelona là một ví dụ. Chuyện về Lionel Messi, chẳng cần nhắc lại. Barcelona nợ ngập đầu và phải tuân thủ quy định công bằng tài chính của La Liga, người ta đã nói nát nước. Nhưng đến tận bây giờ, niềm tự hào xứ Catalonia vẫn đang lặn ngụp trong cách điều hành kỳ lạ, chứ đâu có rút ra bài học nào, hay có nỗ lực gì để cải thiện. Và cho dù luôn là tượng đài khi người ta nhìn lại lịch sử Barcelona, thì thực chất Xavi vẫn chỉ là HLV “tay mơ”, chưa bao giờ được mời cầm quân trong làng bóng đỉnh cao đích thực ở châu Âu. Làm sao có thể trông vào tư cách cầu thủ huyền thoại, để Xavi vực dậy Barcelona!
Ralf Rangnick ở M.U là một ví dụ khác. Nào là Gegen-pressing, nào là “thầy của Tuchel với Klopp”, tóm lại thì Rangnick cũng là một chọn lựa “hỡi ôi”, để rồi M.U mà ngóc đầu lên được trong cái mớ triết lý ầm ĩ của HLV này, thì đấy mới là chuyện lạ. Ngay cả Pep Guardiola lừng danh, cũng đã phải chuốc bao nhiêu bài học, vì những quyết định không bình thường của một nhân vật luôn “nghĩ quá nhiều”, khiến Man City thua đau ở những trận đấu quan trọng nhất trong lịch sử của họ.
Ancelotti là một HLV giỏi, và ông điều hành một lực lượng cầu thủ giỏi. Ông không đặt nặng vấn đề mua sắm ngôi sao. Ông không đơn giản gõ phím xem Luka Modric hoặc Karim Benzema bao nhiêu tuổi và phán họ “quá già rồi” – như cái cách mà Rangnick đánh giá Cristiano Ronaldo. Ancelotti lắng nghe phản biện của trợ lý, chính là con ruột mình, bởi trợ lý không phải là người để ông dạy bảo và nói vâng dạ.
Sự bình thường chính là vũ khí nguy hiểm của Real trong tay Ancelotti mùa này. Bởi một đội bóng bình thường là đội không có dấu hiệu sẽ sụp đổ. Đôi khi chiến thắng trên sân thuộc về đội đá đơn giản hơn, cũng là vì cái lẽ ấy.