Vượt qua nghịch cảnh
Tôi muốn kể lại một sự thật: cuộc sống rất khắc nghiệt với những người sinh ra tại một khu ổ chuột. Tôi xuất thân từ Restinga, khu favela ở phía Nam thành phố Porto Alegre. Ở đó, bạn rất khó theo đuổi mục tiêu mà không bị lầm đường.
Vì có rất nhiều cơ hội kiếm tiền. Người ta hứa hẹn sẽ giúp bạn kiếm tiền dễ dàng, và mọi người bắt đầu lạc lối. Điều đó càng dễ xảy ra nếu bạn không có quyết tâm đủ lớn hay sự cảnh tỉnh từ gia đình. Tôi đã mất nhiều người bạn vì sa vào thế giới tội phạm hay buôn bán ma túy.
Không ít trong số đó giỏi hơn tôi gấp 10 lần, và lẽ ra đã có thể chơi cho một CLB lớn trên thế giới. Chính những tấm gương ngay trước mắt ấy đã giúp tôi tập trung vào mục tiêu của mình. Vì ngay từ khi còn rất bé, tôi đã biết mình muốn trở thành một cầu thủ bóng đá.
Mặc dù vậy, ký ức về thuở bắt đầu ấy vẫn rất khắc nghiệt. Để theo đuổi giấc mơ chơi bóng, tôi phải ăn tập ở xa nhà đến tận năm 16 tuổi. Nó xa đến nỗi tôi bắt đầu đi từ nhà vào buổi trưa, và chỉ trở về lúc 8 giờ tối. Và vì chỉ xoay xở đủ tiền để đi xe bus, tôi sẽ không có tiền mua gì đó để ăn suốt thời gian này.
Cơn đói luôn dày vò, và tôi chỉ muốn ăn. Thực ra cha mẹ chưa bao giờ để tôi đói cả, nhưng trong 8 tiếng ấy tôi đâu có ở nhà. Thế là trên đường ra bến xe bus, tôi chặn mọi người lại và xin họ mua cho mình thứ gì đó để ăn. Có những người giúp đỡ, nhưng có những người gọi tôi là kẻ ăn xin.
Mãi về sau tôi mới hiểu là thật đáng sợ khi bạn bị ai đó chặn lại để xin tiền hoặc đồ ăn. Nhưng lúc đó, tôi mới 12 hay 13 tuổi. Thời điểm ấy, tôi đang chơi cho đội trẻ của Porto Alegre FC. Sau khoảng thời gian ở đây, tôi có cơ hội chuyển đến Audax nhưng chỉ sau 1 năm, các nhà đầu tư quyết định bán CLB. Vậy là tôi phải ra đường.
May mắn thay, người ta lại chìa ra cho tôi dự án khác: một đội bóng ở Imbituba đang muốn tìm những cầu thủ tiềm năng để dự giải U20, nơi thực chất là một “chợ cầu thủ”. Tôi tự nhủ là phải nắm lấy mọi cơ hội. 3 tháng sau, Imbituba lọt vào trận chung kết giải hạng Nhì U20 của bang. Chúng tôi không vô địch, nhưng thế là đủ để thu hút các tuyển trạch viên.
Nhờ thế, tôi đã được Avai chiêu mộ. Giấc mơ chơi bóng chuyên nghiệp dần trở thành hiện thực. Nhưng dù thực sự muốn khoác áo CLB đã mở ra cánh cửa cho mình, tôi lại bất ngờ được trao một cơ hội khác. Deco cũng phát hiện ra tôi ở giải trẻ của bang Sao Paulo, rồi trở thành người đại diện và đưa tôi sang châu Âu.
Cú rê bóng qua sân cỏ cuộc đời
Xuyên suốt cuộc đời, âm nhạc luôn song hành với tôi. Cha tôi là một nhạc sĩ đường phố và tôi lớn lên cùng những điệu nhạc Samba. Cha tôi vốn chơi thân với Ronaldinho, và từng thu âm ca khúc “Goleador” với anh ấy. Bài hát đó có một đoạn:
Nhiều người nghĩ trở thành cầu thủ, là thật dễ sống trong hào quang
Họ không biết rằng nghệ thuật, còn khó khăn hơn trở thành một bác sĩ
Rê bóng qua sân cỏ cuộc đời, thực ra là để tìm lối thoát.
Nếu đọc đến tận đây, bạn sẽ thấy nó gần như là câu chuyện đời tôi. Từ những khó khăn để trở thành cầu thủ, cho đến pha rê bóng qua cuộc đời. Giờ tôi đang tiếp tục rê bóng ở Barcelona, với số áo mà Ronaldinho từng mặc khi viết nên lịch sử. Nhưng nhiều điều đã xảy ra trước khi giấc mơ đó trở thành sự thật. Mà chương quan trọng nhất, là khi tôi rời Rennes để sang Leeds.
Tôi chỉ có 20-30 phút để đưa ra quyết định làm thay đổi cuộc đời. Trước đó, tôi đã có mùa giải 2019/20 chơi rất hay cho Rennes, và CLB lần đầu lọt vào vòng bảng Champions League. Nhưng tôi chỉ biết đến sự quan tâm của các CLB khác qua truyền thông, chứ không phải Rennes. Họ cố bưng bít thông tin và tôi phải thừa nhận là khá ức chế.
Chỉ đến sau trận gặp Reims, chủ tịch và GĐTT của Rennes mới gọi tôi vào phòng, nói về đề nghị của Leeds và bảo tôi ra quyết định. Ngay lập tức, vì hôm sau TTCN sẽ đóng cửa. Tôi đã nói chuyện với HLV và gia đình, rồi nhanh chóng đồng ý. Vì đó là Premier Legue, giải đấu của những ngôi sao mà chính tôi từng theo dõi. Và rõ ràng, đó là lựa chọn không thể tốt hơn.
Giấc mơ chưa kết thúc
Không cầu thủ Brazil nào không mơ được khoác áo ĐTQG. Tôi đã đặt ra mục tiêu này từ khi mới 10 tuổi, và luôn nỗ lực hết sức để đạt được nó. Và hôm nay, tôi đã hoàn thành không chỉ giấc mơ của mình, mà còn của những người bạn thời thơ ấu, của cả khu “xóm liều” Restinga và thành phố Porto Alegre.
Được mặc chung màu áo ĐTQG với những cầu thủ mà tôi vẫn luôn theo dõi bản thân nó đã là một giấc mơ, thế còn ra sân và ghi bàn? Tôi sẽ không bao giờ quên trận gặp Uruguay mà tôi ghi được 2 bàn đầu tiên cho Brazil. Đó là một đêm mà tôi ước gì sẽ kéo dài mãi mãi. Khi mọi người hỏi rằng tôi có tưởng tượng đến việc chia tay Leeds để chuyển đến Barca và khoác áo ĐTQG chỉ trong 1 năm, tôi đã trả lời rằng mình không tưởng tượng, mà đã nỗ lực để đạt được điều đó.
Dù nhận được nhiều đề nghị khi còn khoác áo Leeds, tôi biết chính xác mình muốn gì. Thần tượng thuở nhỏ của tôi chơi cho Barca, và giấc mơ của tôi là đến đó. Cha tôi vốn chơi thân với Ronaldinho, và anh ấy cũng là thần tượng của tôi. Tôi không nói chuyện với Ronnie trước khi tới Barca, nhưng tôi chắc anh ấy sẽ bảo tôi hãy theo đuổi giấc mơ.
Nói tới giấc mơ, tôi thậm chí không kỳ vọng sẽ được triệu tập vào ĐTQG sớm như vậy. Nhưng giờ, tôi đang có cơ hội tham dự World Cup 2022. Hy vọng chúng tôi sẽ có một giải đấu tuyệt vời để mang cúp về nhà. Tôi sẽ làm tất cả để Brazil có thể ăn mừng chức vô địch thế giới thứ 6 vào ngày 18/12.
Chuyên mục đặc biệt của UOL Esporte
“Minha historia” hay “Câu chuyện của tôi” là chuyên mục đặc biệt do trang UOL Esporte lập ra. Tại đây, độc giả có thể đọc những bài viết do chính các tuyển thủ Brazil viết về hành trình đạt đến đỉnh cao. Trước Raphinha, đã có Marquinhos và Weverton viết bài cho UOL Esporte.