Trong tình huống khẩn cấp, tổ sư của phái Võ Đang là Trương Tam Phong truyền thụ hai môn võ công tuyệt đỉnh là Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm cho Trương Vô Kỵ, ngay khi đại địch đang đứng sờ sờ trước mắt, chuẩn bị quyết đấu. Vậy mà vẫn thắng vang dội, mới lạ. Dĩ nhiên, lạ lùng đến mấy cũng được, trước tiên vì đây chỉ là… nội dung tiểu thuyết (Ỷ Thiên Đồ Long Ký, của Kim Dung).
Trước mắt quần hùng, Trương chân nhân múa kiếm một vòng. Vô Kỵ xem kỹ, đến khi “trả bài” thì chỉ còn nhớ một nửa. Dạy lại lần nữa, kết quả là chỉ còn nhớ 3 chiêu. Đến lần học kỹ thứ ba thì Trương Vô Kỵ reo lên: “Cháu quên sạch rồi”, trước cái gật gù của vị võ lâm bắc đẩu. Giao đấu với kiếm khách đã vang danh hàng chục năm Đông Phương Bạch, Trương Vô Kỵ dễ dàng thủ thắng! Thì ra, Trương Tam Phong dạy kiếm ý chứ không phải kiếm chiêu, và Trương Vô Kỵ lĩnh hội, trong khi hàng chục cao thủ ngay hiện trường càng tận mắt nhìn rõ kiện thì càng không thể hiểu được căn nguyên. Chứ ai lại công khai tuyệt chiêu sẽ dùng ngay trước mắt cường địch!
Các tuyệt tác “kiếm hiệp” của Kim Dung làm say đắm biết bao thế hệ vì dẫu ông chỉ “nói dóc”, nhưng đấy là cả một nghệ thuật. Mọi chi tiết “bịa” trong truyện Kim Dung đều có logic, được kết hợp rất tài tình giữa óc tưởng tượng siêu phàm và sự am hiểu thực tế của những kiến thức ở tầm bác học, thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau trong cuộc sống.
Ở thái cực ngược lại, những gì đang xảy ra quanh đội MU của HLV Ralf Rangnick tuy là cuộc sống thật, nhưng hình như không có chút sự thật nào. Tính chất “bịa đặt” e còn cao hơn nhiều bậc so với “truyện chưởng”. Mà ở đây có lẽ là những chuyện bịa thô thiển, đáng ghét không biết đến đâu mà kể. Vâng, xin nhắc lại rằng “có lẽ” thôi. Chứ ai dám nói Rangnick và những câu chuyện quanh nhân vật này là… đại bịp. Nói thế thì bậy bạ quá!
Từ “quy định 8 giây” cho tới “đồng hồ chạy ngược”, và biết bao chi tiết quan trọng khác liên quan đến cách chơi sẽ được thể hiện trong các trận đấu thực, sân tập của MU dưới sự chỉ huy của Rangnick được bê cả lên mặt báo – có khác chi chuyện Trương Vô Kỵ học kiếm pháp ngay trước mắt kẻ địch? Thế mà thiên hạ vẫn tin sái cổ, từ đó nẩy sinh bao nhiêu nhận định liên quan, rồi hy vọng, phấn khởi. Đội bóng của Rangnick mà đã ra sân thì phải pressing thế này, thế kia; hễ tấn công rồi thì trong vòng 8 giây phải sút cầu môn; hễ đối phương có bóng thì trong bao lâu, và bằng cách nào, MU sẽ phải đoạt lại quả bóng… Hay là Rangnick, cũng như Trương chân nhân trong truyền thuyết Võ Đang, chỉ “dạy kiếm ý” cho các cầu thủ MU?
Tượng đài Paul Scholes bất quá chỉ dám thỏ thẻ, sau khi đã rào đón lắm, rằng anh không xem Rangnick là HLV. Scholes nói được như thế, là đã gan cùng mình rồi. Cũng như chỉ có con nít ngây thơ trong sáng, chưa hiểu sự đời, mới dám nói huỵch toẹt “hoàng đế không mặc quần”!