Khi Doku được thông báo là cầu thủ xuất sắc nhất trận Man City vs Liverpool tại Etihad, đã xuất hiện hai luồng ý kiến trái chiều. Với một số người, đó là điều không cần phải bàn cãi. Tuyển thủ Bỉ sắm vai nhân vật chính với khả năng khuấy đảo hành lang trái như đã làm nhiều lần mùa này. Đây lại là một trận đấu khác mà kế hoạch thi đấu của Guardiola dường như được thiết kế xoay quanh việc nhồi bóng cho Doku nhiều nhất có thể. Và một khi có bóng, ngôi sao 21 tuổi thường xuyên tạo ra sự khác biệt. Theo thống kê, anh có 11 lần rê bóng thành công trước Liverpool, con số lớn nhất mà một cầu thủ làm được tại Premier League trong hơn 2 năm.
Dù vậy, đối với những người khác, đó là một quyết định khó hiểu. Như đã nói ở trên, Doku “quẩy” rất hay nhưng anh thường xuyên để mất bóng. Trong hiệp 1, sở dĩ Liverpool có thể tổ chức nhiều đợt lên bóng nhanh như vậy là bởi những cầu thủ như Doku mất bóng do cố gắng làm điều gì đó sáng tạo. Sự khác biệt cách nhìn nhận giữa hai luồng ý kiến chính nằm ở đây. Với những người cho rằng Doku là cầu thủ xuất sắc nhất trên sân, việc Man City mất quyền kiểm soát chẳng đáng quan tâm. Doku là cầu thủ chạy cánh, có nhiệm vụ tạo đột biến nên chuyện mất bóng làm sao tránh được.
Đó có lẽ là điều hầu hết mọi người sẽ đánh giá tổng thể về trận đấu. Tuy nhiên, đó không thực sự là cách Man City nói chung và Guardiola nói riêng theo đuổi. Việc Doku đá chính trước Chelsea, với Jack Grealish ngồi dự bị, cho thấy Pep thích những gì Doku mang lại và quan trọng hơn là tin tưởng anh sẽ làm điều đó trong một trận đấu mà Pep thường đề cao sự thận trọng. Doku là mẫu cầu thủ khiến fan phấn khích bởi các pha xử lý cá nhân ấn tượng, kiểu ngôi sao mà Man City thực sự không có trong những năm gần đây. Thế nhưng, Man xanh đang tụt lại so với chính họ ở khả năng kiểm soát bóng, thậm chí, ghi nhận tỷ lệ cầm bóng thấp nhất kỷ nguyên Guardiola.
Vì sao như vậy? Phải chăng Pep đang áp dụng một cách tiếp cận hỗn loạn hơn, đưa bóng về cầu môn đối phương càng nhanh càng tốt và hy vọng những pha tấn công của đội nhà sẽ tạo ra sự khác biệt trong vòng cấm? Vừa có vừa không. Trận cầu trước Liverpool diễn ra như vậy, nổi bật ở hiệp 1, và đây không phải là lần đầu tiên mùa này Man City không thể kiểm soát được trận đấu. Trước Chelsea cũng vậy. Nhưng nó không giống Pep muốn vậy. Ông thực tế không có đủ nhân sự.
Trước Liverpool, dàn dự bị của Man City có 8 người, trong đó có 2 thủ môn, John Stones (chưa sẵn sàng thi đấu), 2 hậu vệ, Kalvin Phillips và 2 sao học viện. Chẳng phải những cầu thủ đó không đủ giỏi, song không có ai trên ghế dự bị có thể cho phép Guardiola chơi một trận kiểm soát tốt hơn. Bernardo Silva, Julian Alvarez, Phil Foden, Erling Haaland và Doku là 5 người đá phía trên Rodri trước Liverpool. Kết quả của việc đó là gì? Man City muốn tấn công với tốc độ cao, Doku là ví dụ rõ ràng nhất. Vậy nên, trận đấu sẽ diễn ra theo một hướng nhất định. Nếu không có Silva kết nối mọi thứ thành thạo, thì hiệp 1 có lẽ còn hỗn loạn hơn thế.
Man City đã đá tốt, nhưng giả định nếu Grealish chơi thay Doku còn Ilkay Gundogan đá chính thay Alvarez, trận đấu sẽ khác. Không nhất thiết phải tốt hơn, nhưng khác biệt. Khi ấy, Man City sẽ thực hiện nhiều đường chuyền hơn, tấn công chậm hơn và có thể kiểm soát trận đấu nhiều hơn. Guardiola thực sự đang cố gắng kiểm soát các trận đấu nhiều nhất có thể, dẫu cho bị buộc phải sử dụng những cầu thủ phù hợp trong hầu hết các trường hợp nhằm tạo ra cơ hội hơn là giữ bóng.
Man City của Pep luôn có sự cân bằng – bản năng tấn công của Kevin De Bruyne được cân bằng nhờ cách tiếp cận có kiểm soát hơn của David Silva (và sau này là của Bernardo hoặc Gundogan). Không ai trong số những cầu thủ đó tệ cả, họ chỉ khác biệt mà thôi. “Vấn đề” xảy ra khi sự cân bằng đó bị mất. Man xanh thiếu người cần để đá kiểm soát, khiến Pep phải thích ứng bằng cách chơi trực diện hơn. Một khi mọi thứ ổn định trở lại, Man City sẽ lại giống họ của ngày xưa. Nhưng Man xanh hiện tại cũng thú vị đấy chứ.