– PV: CLB Rayo Vallecano có ý nghĩa thế nào với cuộc đời anh?
Oscar Trejo: Vallecano là một CLB đặc biệt. Đó là nơi tôi luôn có cảm giác mình đã gắn bó cả đời. Ở đó, tôi luôn cảm thấy dễ chịu khi bước vào, chào hỏi từ các nhân viên bảo vệ, những người chăm sóc mặt cỏ cho đến các bác sĩ.
Tất cả đều rất gần gũi và điều duy nhất họ mong muốn là bạn sát cánh cùng họ, lắng nghe họ và chiến đấu vì họ. Vallecano là một CLB khiêm tốn, nhưng có những giá trị to lớn mà ngày nay, bạn rất khó tìm được.
– Tấm băng đội trưởng mà anh đang đeo có ý nghĩa đặc biệt như thế nào?
Rất nhiều. Khi mới tới đây năm 2010, mọi người đã nói rằng họ không đòi hỏi tôi phải chơi tốt tất cả các trận đấu hay giành các danh hiệu. Quan trọng là bạn phải đeo nó với niềm tự hào và thể hiện được những giá trị của đội bóng.
– Đó là những giá trị còn quan trọng hơn cả bóng đá?
Đúng vậy. Ở đây, đội bóng được đặt trên tất cả. Không ai có thể đứng trên người khác, kể cả các cầu thủ hay HLV.
– Trở lại với anh nhé. Nhắc đến cái tên Oscar Trejo, các CĐV sẽ nhớ đến một cầu thủ đã dành cả sự nghiệp ở Tây Ban Nha. Vậy bóng đá có thay đổi nhiều không kể từ khi anh mới đến đây?
Sự thật là có. Tôi có may mắn là khi mới đến Mallorca năm 2007, có rất nhiều cầu thủ Argentina ở đó. Họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều và hành trình của tôi ở Tây Ban Nha khởi đầu khá suôn sẻ. Thời gian trôi thật nhanh và giờ, tôi rất hài lòng với hiện tại cũng như những năm tháng đã qua.
– Tình yêu bóng đá của anh đến từ đâu?
Từ gia đình. Tôi từng thử chơi những môn thể thao khác như đạp xe và bóng rổ nhưng từ năm lên 9, tôi bắt đầu mê bóng đá.
– Anh đến Tây Ban Nha khi còn rất trẻ (19 tuổi). Lúc đó anh có nhớ nhà không?
Đó là sự thay đổi lớn với một cầu thủ trẻ. Dĩ nhiên là nó không dễ dàng, đặc biệt là khi bạn chỉ có một mình. Nhưng cuối cùng, bạn phải chiến đấu vì giấc mơ của mình. Đôi khi, mọi chuyện trở nên khó khăn nhưng giấc mơ trở thành một cầu thủ ở Tây Ban Nha đã giúp tôi tiếp tục tiến lên kể cả trong những thời điểm tồi tệ nhất.
– Anh đã trải qua những khoảng thời gian tồi tệ?
Anh biết đấy, lúc đó tôi chỉ là một thằng nhóc. Ở tuổi 19-20, bạn chưa mấy hiểu biết và điều duy nhất, cũng là quan trọng nhất mà bạn muốn là được thi đấu. Khi phải ngồi ngoài, những hoài nghi sẽ ập tới.
Bạn sẽ tự hỏi mình có đáng phải hy sinh như vậy không. Nhưng tôi may mắn có đủ khát vọng để không sớm đầu hàng như những người khác.
– Giờ anh đã trở thành một cầu thủ kỳ cựu. Vậy anh giống một người chỉ dẫn cho các đồng đội hơn, hay vẫn là người đi học hỏi?
Năm tháng và những thăng trầm trải qua trong cuộc sống giúp bạn có nhiều trải nghiệm hơn. Bạn sẽ không còn sự điên rồ của tuổi trẻ nữa. Nhưng mỗi cầu thủ luôn phải học hỏi từ các đàn anh, những người trẻ hơn và cả các HLV nữa.
– Tuổi tác có khiến anh trở nên thành thật hơn không?
Khi đã có rất nhiều đồng đội và trải qua nhiều đội bóng, bạn sẽ nhận ra là càng chân thành và thật lòng, bạn sẽ càng được đối xử tốt hơn.
– Anh có phải mẫu người cả ngày nghĩ về bóng đá, hay có thể “ngắt cầu dao” mỗi khi tháo bỏ đôi giày đá bóng?
Không, tôi rất ít nghĩ về bóng đá và cố gắng không xem quá nhiều trận đấu. Dĩ nhiên, tôi sẽ theo dõi khi có một trận đấu quan trọng ở La Liga hay Champions League. Điều duy nhất tôi hay làm là ghi lại các trận đấu của chính mình để chỉnh sửa và rút ra kinh nghiệm.
– Vài tháng trước, anh đã vượt qua Wilfred Agbonavbare để trở thành cầu thủ nước ngoài thi đấu nhiều trận nhất lịch sử Vallecano. Mọi người ở Vallecas giờ sẽ xúm lấy anh mỗi khi dạo phố. Anh có cảm thấy mình đã trở thành một huyền thoại không?
Mọi người rất đáng yêu và lịch sự. Họ có thể vẫy tay, chặn bạn lại nhưng tất cả đều tỏ ra rất tôn trọng. Nó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vì những gì đang làm cho CLB. Có lẽ khi mới đến Vallecano năm 2010, tôi cũng không nghĩ điều này sẽ xảy ra.
– HLV Andoni Iraola có vẻ đã tìm ra chìa khóa thành công cho Vallecano. Đó là gì vậy?
Năm đầu tiên của Iraola hơi khó khăn, cho đến khi chúng tôi tìm ra bộ khung của đội bóng. Lúc mới lên hạng, anh ấy biết rằng chúng tôi cần tăng cường lực lượng để trụ lại La Liga.
Vì thế, Iraola đã tìm kiếm những gương mặt chất lượng. Rồi chúng tôi bắt đầu biến sân Vallecas thành một pháo đài, vì chỉ cần giành nhiều chiến thắng trên sân nhà, Vallecano sẽ trụ hạng.
– Sự có mặt của Radamel Falcao hẳn cũng đem lại hiệu ứng tích cực nhỉ? Anh ấy đã hòa nhập như thế nào?
Anh ấy hòa nhập nhanh và dễ dàng kinh khủng. Với những gì từng trải qua trong sự nghiệp. Falcao khiến mọi thứ trở nên rất đơn giản. Thật vinh dự khi Vallecano có được một cầu thủ đẳng cấp như Falcao, vì anh ấy giúp chúng tôi tiến bộ hơn mỗi ngày.
– So với ba lần thăng hạng La Liga cùng Vallecano, thì cảm giác góp mặt ở bán kết Cúp Nhà Vua như thế nào?
Những lần thăng hạng dĩ nhiên là đáng nhớ, nhưng khoảnh khắc hiện tại cũng rất quan trọng, khi chúng tôi được trải nghiệm một trận bán kết sau 40 năm. Vallecano bị coi là yếu nhất trong 4 đội lọt vào bán kết, nhưng trong bóng đá điều gì cũng có thể xảy ra.
– Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện!