Không có gì để Solskjaer bào chữa cho thất bại ngày hôm qua cho dù tỉ số 2-0 là quá nhẹ nhàng và ông đã không có những nhân tố tốt cho trận này như Raphael Varane hay Edinson Cavani. Man United và chính ông đã thua một cách toàn diện ngay từ khi trận đấu bắt đầu.
Điều đã khiến Solskjaer được lựa chọn để trở thành “tinker man – thợ hàn” nhằm cứu vãn cho một Man United mục nát dưới thời Jose Mourinho và sau đó trở thành HLV trưởng chính thức, rồi tiếp tục được mời gia hạn hợp đồng vào mùa Hè này là bởi ông là cựu huyền thoại của CLB này, có gien Quỷ Đỏ và thấu hiểu bản sắc của đội bóng.
Những yếu tố “phi chuyên môn” đó đã giúp một chiến lược gia non trẻ chưa từng thành công ở đâu trừ môi trường bóng đá Na Uy nhỏ nhoi bước lên chiếc ghế Manager quyền lực, huy hoàng và nóng bỏng nhất Premier League nói riêng và châu Âu nói chung.
Những vị lãnh đạo “dốt đặc cán mai” về bóng đá trong ban giám đốc Man United đã bấu víu vào những ảo tưởng đó để vững tin vào một điều mơ hồ: Quỷ Đỏ sẽ trở lại mạnh mẽ như xưa bằng dòng máu của một cựu Quỷ Đỏ vốn rất yêu mến, trung thành với đội bóng này.
Họ tin rằng bóng đá bây giờ chỉ cần hình ảnh một thần tượng đứng trên sân là đủ sức khích lệ những cầu thủ tầm thường trở nên phi thường, những ngôi sao giỏi trở nên giỏi hơn nữa. Con người như Solskjaer là đủ, không cần phải là một bậc thày chiến thuật như Pep Guardiola.
Niềm tin đôi khi thật kỳ quặc. Nó có sức thôi miên và đánh lừa cả đám đông. Những mảng màu ấm nóng trong hậu trường vốn rất rối loạn dưới thời Mourinho, những kết quả gợi nhớ lại thời Man United vô đối, những thành tích chung cuộc tạm chấp nhận được đã khiến mọi người nghĩ rằng Solskjaer là sự lựa chọn đúng đắn.
Nhưng rồi, phép màu của Solskjaer tạo ra không thể bền lâu. Trong gần 3 năm dẫn dắt Man United, Solskjaer vẫn chỉ là một lời hứa bất khả thi. Dù thời gian tại vị của Solskjaer lâu dài hơn David Moyes, Louis van Gaal và Jose Mourinho, nhưng tính ra, ông đã kém xa 2 người tiền nhiệm. Ít nhất, Van Gaal và Mourinho còn đem về phòng truyền thống của Man United 1 chiếc cúp FA, 1 chiếc cúp Liên đoàn và một chiếc cúp Europa League.
So với những danh hiệu – vốn tầm thường với quá khứ của Man United đó – thành tích giúp Quỷ Đỏ đứng trong Top 4, đoạt vé đi Champions League của Solskjaer kém giá trị hơn nhiều. Vé dự Champions League với Man United thời này cũng chỉ là để kiếm được chút tiền của UEFA chứ không phải là bước thang danh vọng đội bóng này còn chẳng đủ sức đi sâu và lại rơi tõm xuống Europa League ngay sau vòng bảng.
Cứ cho là để xây dựng được một đội bóng mạnh mẽ đủ sức cạnh tranh trên mọi đấu trường trong tương lai dài, người ta cần phải cung cấp tiền bạc, thời gian và sự ủng hộ cho HLV. Solskjaer có tất cả những thứ đó: tiền để cầu thủ chất lượng, niềm tin để thử nghiệm những kế hoạch và thời gian để hình thành bản sắc lối chơi. Tuy nhiên, ông không hề đem lại một chút thành tựu nhỏ nhoi nào.
Hãy nhìn lại trận đấu của ngày hôm qua để xem bản sắc của Man United là gì, lối chơi của các cầu thủ khoác màu áo Đỏ là gì và tài năng tác chiến của Solskjaer là gì? Không có gì hết, tất cả chỉ là một mớ hỗn độn, hoang mang và bất lực.
Gần như Man City đã kết thúc trận derby Manchester chỉ trong hiệp một. Pha đá phản lưới nhà biến Eric Bailly trở thành cầu thủ đầu tiên đá phản lưới trong một trận chỉ càng làm cho cái gọi là “AND Man United” trở nên lố bịch.
Hãy nhớ rằng, Joao Cancelo – một hậu vệ của Man City – là người tạt bóng khiến trung vệ của Man United đá phản lưới. Và Cancelo cũng là người kiến tạo để Bernardo Silva ghi bàn kết thúc trận đấu ngay từ hiệp một. Sự khác biệt về đẳng cấp huấn luyện, tiến hoá cầu thủ, và dùng người giữa Pep Guardiola và Ole Solskjaer thể hiện ngay từ một vị trí hậu vệ, chứ chưa cần nói đến các khía cạnh khác.
Gần như Man City đi bộ lững thững trong suốt hiệp hai mà vẫn làm chủ thế trận. Họ cầm bóng với tỉ lệ rất cao khiến cho Man United không có vũ khí để mà chiến đấu. Tinh thần thi đấu ngùn ngụt của Quỷ Đỏ là thế ư, cái mà Solskjaer phục hung là thế ư? Không phải, Solskjaer chưa từng truyền được nhiệt huyết chiến đấu cho bất cứ cầu thủ nào, ở bất cứ tình huống nghịch cảnh nào bởi ông ta không có năng lực đó.
Thất bại 0-5 trước Liverpool chưa thể lột tả sự yếu kém của Man United và Solskjaer bằng thất bại 0-2 trước Man City. Nó giống như hình ảnh thằng bé còi xương đòi vật ngã đô vật Sumo. Man City cứ đứng đó, kiểm soát bóng một cách chặt chẽ, nhàn nhã, mặc cho những cầu thủ áo đỏ chạy lăng xăng xung quanh vô hại.
Pep Guardiola đã giỏi trong chuyện mua người thích hợp với hệ thống chiến thuật của mình nhưng ông ta còn giỏi hơn trong việc biến đổi năng lực của cầu thủ. Những hậu vệ cánh như Joao Cancelo, Kyle Walker giờ có thể hoạt động nhưng những tiền vệ hiệu quả, giúp lối chơi tấn công của Man City thêm khó lường.
Một hậu vệ khác của Man City là Ruben Dias cũng có thể cầm bóng đi qua vài ba bóng áo đỏ một cách dễ dàng cũng là bình thường. Hãy nhớ rằng, Dias là một trong 3 cầu thủ chạm bóng nhiều nhất Man City mùa này, hơn cả Kevin De Bruyne hay Guendogan.
Trong khi đó, Solskjaer mua một tiền vệ toàn năng trẻ trung như Donny van de Beek về để vùi dập tương lai trên băng ghế dự bị. Một mũi nhọn tấn công của lò Ajax Amsterdam có thể sẽ đánh mất sự nghiệp nếu vẫn cứ phải chịu đựng cảnh thi thoảng được vào sân ở phút 80 như thế này.
Hay Jadon Sancho là một ví dụ cay đắng khác. Đã 11 trận trôi qua ở Premier League 2021/22 nhưng viên ngọc quý của Dortmund mà Man United đã mất rất nhiều thời gian và tiền bạc theo đuổi vẫn chỉ là một cầu thủ tầm thường trên sân, không ghi bàn, không kiến tạo hay không tham gia vào một đợt tấn công nguy hiểm nào.
Đó thực sự là trách nhiệm của Solskjaer và BHL gồm những cựu cầu thủ của Man United khác. Họ dường như không có đủ năng lực để sử dụng nhân tài, không giúp các cầu thủ tiến bộ hơn, không đẩy ai vượt lên trên ngưỡng trình độ của mình. Có lẽ, giả dụ Kylian Mbappe hay Erling Haaland có sang Man United thì cũng ngày một cùn nhụt mà thôi.
Bóng đá đã thay đổi quá nhanh, không còn phù hợp với kiểu dùng HLV 3 năm trắng tay mà vẫn trọng dụng nữa. Ngay cả Pep Guardiola, nếu ông ta không đem lại những thành tích cho Man City ở mùa thứ hai thì chắc chắn sẽ không có mùa thứ ba, thứ tư hay thứ năm như hiện nay.
Juergen Klopp, Antonio Conte, Zinedine Zidane cũng sẽ thế, đặc biệt là những HLV của Chelsea hiểu rõ hơn bất cứ ai quy luật đó. Đã qua rồi thời của Alex Ferguson hay Arsene Wenger, có thể mất 3-4 năm để tạo dựng triều đại.
Đó là chưa kể Solskjaer hoàn toàn thất bại trong việc tạo dựng bản sắc, điều ông không thể biện minh hay đổ lỗi. Man United có thể thua, có thể khủng hoảng danh hiệu trong thời gian dài nhưng họ cần có bản sắc. Vậy bản sắc của Man United là gì? Hoàn toàn không có, từ lối chơi, triết lý chiến thuật đến tinh thần thể hiện trong và ngoài sân cỏ.
Cái đáng sợ nhất là càng ngày Solskjaer càng đánh mất niềm tin từ NHM và cầu thủ. Cho dù các vị sếp của ông vẫn cứ tin tưởng nhưng thứ tin tưởng đó càng lại hại Solskjaer và toàn bộ CLB. Không một người nào được bao phủ bằng sự tin tưởng tuyệt đối, lòng tràn ngập sự tự tin vào con đường mình chọn cho CLB lại có một mái đầu ngày càng bạc trắng.
Mái đầu bạc của Solskjaer đang kể một câu chuyện về cuộc chiến đấu trong nội tâm HLV này, về mâu thuẫn bất ổn giữa những lời hứa và khả năng thực hiện, về sự nghi ngờ vào năng lực bản thân và năng lực của đội bóng.
Chỉ vì một nỗi nghi ngờ mà Tể tướng Lý Tư của nhà Tần tóc xanh chuyển sang tóc bạc chỉ sau 1 đêm. Còn Solskjaer, tuy không bị hoạ sát thân ám ảnh, nhưng ông không thể giữ được màu xanh cho tóc theo từng ngày trôi qua.
Có lẽ, nếu là một người có lòng tự trọng, Solskjaer nên từ chức trước khi bị sa thải – điều có thể sẽ xảy ra ngay trong một vài hôm tới hay sau một hai thất bại khác. Không ai nghi ngờ tình yêu và lòng trung thành của Solskjaer với Man United, bởi nó sừng sững như bàn thắng hạ gục Bayern Munich năm 1999. Nhưng nếu yêu quý Man United và danh dự bản thân, Solskjaer nên ra đi vào đúng lúc này.
Có thể hiểu được sức cám dỗ của vị trí Manager tại một CLB giàu có nhất nhì thế giới. Nhưng hãy nhớ, vị trí càng hấp dẫn, thuốc độc tẩm trong vị trí đó càng nguy hiểm, có thể đầu độc cả một tượng đài bất diệt. Không ai có thể trách Solskjaer quá nhiều về những thứ đang diễn ra.
Xét cho cùng, ông vẫn chỉ là một HLV tay mơ giữa một đại dương đầy cá mập. Ông phù hợp với việc đào tạo trẻ hoặc dẫn dắt những CLB không tham vọng để tích đủ nội lực trước khi tham chính một quân đoàn hùng mạnh đã trên đà suy tàn.
Chiếc áo Manager của Man United quá rộng, đến Van Gaal và Mourinho cũng không mặc vừa, huống hồ Solskjaer. Vậy nên, đã đến lúc cởi tấm áo choàng sắt đó khỏi người, trao lại cho một HLV có năng lực thực chiến và quản trị một CLB mang đầy tham vọng.
Có lẽ, Solskjaer không đủ dũng khí để làm điều đó. Cũng như Solskjaer không đủ dũng khí để rời phận siêu dự bị tại Man United để trở thành ngôi sao tấn công chủ chốt của một đội bóng nhỏ hơn khác. Ông cứ ngồi thế cho đến khi giải nghệ cầu thủ dự bị hoặc bị Ed Woodward đuổi khỏi ghế HLV mà thôi.