Tôi lặng người! Vẫn biết rằng sinh – lão – bệnh – tử là quy luật tự nhiên của Tạo hoá, song tôi vẫn không tin nổi một “bộ óc”, một tượng đài của nền bóng đá Việt Nam như anh đã vĩnh viễn ra đi! Bao nhiêu những kỷ niệm về anh bỗng ùa đến khiến lòng tôi như thắt lại!
Tôi nghe tiếng về anh đã khá lâu, nhưng thực sự được tiếp xúc với anh vào tháng 9/2006. Khi ấy tôi được LĐBĐ Việt Nam (VFF) tiếp nhận và điều động về làm Phó tổng Biên tập Báo Bóng đá – một tờ báo còn đang non trẻ, hình thành từ Bản tin Bóng đá thuộc VFF. Trước đó, tôi đã được anh Nguyễn Trọng Hỷ, Chủ tịch VFF dặn dò cẩn thận: “Ở Liên đoàn này, anh là Chủ tịch. Anh Lê Hùng Dũng tuy là Phó chủ tịch phụ trách tài chính, nhưng vai trò lại đặc biệt quan trọng với anh và Liên đoàn. Bất kỳ vấn đề nào đưa ra, chỉ cần anh Dũng đồng ý là anh quyết ngay. Nên một góc độ nào đó có thể nói, anh Dũng cũng là đồng Chủ tịch!”.
Có lẽ một phần vì thế mà ngay từ cái bắt tay đầu tiên với nụ cười thật hào sảng đậm chất Nam Bộ của anh dành cho tôi, tôi đã cảm nhận được cái “uy lực” của anh đến mức nào so với “mặt bằng chung” lúc bấy giờ. Mà anh có tiếng nói cực kỳ quan trọng trong bóng đá cũng đúng thôi, bởi khi đó anh là đương kim Chủ tịch HĐQT của 2 thương hiệu lớn là Công ty TNHHMTV vàng bạc đá quý Sài Gòn SJC (nay SJC là thương hiệu quốc gia) và Ngân hàng TMCP Xuất nhập khẩu Eximbank!
Hồi đó, chi phí cho các giải Bóng đá chuyên nghiệp, đặc biệt là giải Bóng đá VĐQG (V.League 1) là do một tay anh tìm kiếm từ các nguồn tài trợ, mà cơ bản từ chính ngân hàng Eximbank, có năm lên đến ngót 50 tỷ đồng. Lúc bấy giờ, với số tiền như vậy là quá khủng! Rồi anh cũng chính là “tác giả” của 2 sự kiện lớn về bóng đá diễn ra ở Việt Nam: Chuyến viếng thăm Việt Nam và giao lưu với người hâm mộ tháng 01/2012 của người hùng Fabio Cannavaro – cầu thủ đoạt cú đúp danh hiệu “Quả bóng vàng châu Âu” và “Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới” vào năm 2006. Sự kiện này thật sự đã gây sốt cho giới trẻ về một thần tượng vừa đẹp trai, vừa tài hoa một thời để nhớ; Đưa cả một dàn sao của CLB Arsenal sang đấu giao hữu với đội tuyển Việt Nam, tháng 7/2013. Tuy kết quả chung cuộc 7-1 nghiêng về đội khách, nhưng đã thỏa được “cơn khát” của những người hâm mộ trái bóng tròn cả nước…
Đối với Báo Bóng đá và sau này là Tạp chí Bóng đá, anh lúc nào cũng đặc biệt quan tâm với tình cảm vô cùng đặc biệt, tin tưởng. Cho tới bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in sáng ngày 05/12/2013 diễn ra Hội nghị BCH VFF, anh Nguyễn Trọng Hỷ xin từ nhiệm chức Chủ tịch và đề cử anh thay vị trí của mình để làm quyền Chủ tịch VFF và được BCH chấp nhận. Ngay đầu giờ chiều hôm đó, hai anh đã “dắt tay nhau” đến thăm Báo Bóng đá! Đấy cũng là lần đầu tiên anh đến với “Gia đình” Báo Bóng đá tại tầng 6-7, toà nhà Licogi 13 Tower, 164 Khuất Duy Tiến, Hà Nội. Anh đi thăm quan một vòng Toà soạn và rất vui, nói với chúng tôi: “Tôi cũng có dịp đến thăm một số cơ quan báo chí. Nhưng để có một cơ ngơi rộng rãi, khang trang, đầy đủ tiện nghi với trang thiết bị hiện đại như Báo Bóng đá không phải là nhiều. Rất mong Báo Bóng đá tiếp tục giữ vững và phát triển thương hiệu hơn nữa. Bên cạnh việc có tiếng nói quan trọng trong Bóng đá, Báo mình phải phấn đấu để có tiếng nói quan trọng trong xã hội nữa”.
Rồi tại Đại hội LĐBĐVN khóa VII (nhiệm kỳ 2014-2018) ngày 25/3/2014, anh đã chính thức đắc cử và trở thành Doanh nhân đầu tiên tại Việt Nam giữ chức vụ Chủ tịch VFF. Anh được đánh giá là “bộ óc” của bóng đá Việt Nam suốt hơn một thập kỷ với nhiều đóng góp lớn lao. Chính vì vậy mà những thành quả to lớn của bóng đá nước nhà trong những năm vừa qua, từ việc tuyển chọn được HLV giỏi, giành Huy chương vàng SEA Games, AFF Suzuki Cup, rồi đội tuyển vào đến vòng loại thứ 3 World Cup… đều có dấu ấn và sự đóng góp rất lớn của anh từ trước đó…
Lần gần đây đến thăm anh tại tư gia, biết anh bị bạo bệnh và yếu lắm rồi, tôi ngập ngừng hỏi anh điều mà tôi luôn thắc mắc: “Sao lại gấp rút tiến hành Đại hội khoá VIII VFF trước thềm sự kiện AFF Suzuki Cup 2018, trong khi anh rất khao khát được chứng kiến Đội tuyển Việt Nam trên đỉnh vinh quang tại đấu trường SEA Games hoặc AFF Suzuki Cup, dù chỉ một lần trong nhiệm kỳ mà anh làm Chủ tịch?”. Lúc đó, anh nhìn sâu vào mắt tôi, rồi mỉm cười cùng giọng nói đã yếu ớt: “Thực lòng mình cũng muốn lắm chứ, nhưng có lẽ là cái số mình nó thế!”…
Giờ thì anh đã thanh thản ra đi, để lại bao tiếc thương cho gia đình và những người thân yêu với khoảng trống không gì khỏa lấp được. Thành tâm kính cẩn nghiêng mình trước anh linh anh! Xin được cầu mong cho Linh Hồn anh nhanh siêu thoát, để đến với Thế Giới Cực Lạc ở Cõi Niết Bàn!
(TP. Hồ Chí Minh, ngày 17/6/2022)