Thế nên, cái biệt danh của sân Old Trafford khá lạ nhưng nó cũng nói lên cái ngạo khí của MU, đội bóng chủ sân. Những trận đấu ở đây từng có thời khiến cả đám đông ngất ngây khôn tưởng, khi lãng mạn đầy đau đớn như Romeo và Juliets, khi hoài nghi như Hamlet, khi hào hùng man rợ tựa Othello.
Cảm xúc của những khán giả trong nhà hát đó thăng trầm theo số phận của đội bóng, nhưng tựu trung, ở châu Âu hay thế giới này, chỉ có sân bóng Old Trafford mới xưng là một nhà hát của những giấc mơ, không phải vài chục mà cả trăm triệu giấc mơ của những ai yêu mến MU Thế nhưng, dường như thời của những vở kịch anh hùng ca đã biến mất.
Trên sân khấu của nhà hát, gần 10 năm qua chỉ diễn những vở hài kịch chuyển thể từ bi kịch. Một đạo diễn kịch Việt Nam, cùng thời với cố kịch gia Lưu Quang Vũ, đã chiêm nghiệm hài hước rằng: hài kịch mà không có bán được vé, tức biến thành bi kịch. Ở Old Trafford, cũng thế, nhưng theo chiều ngược lại.
Cứ mỗi khi mùa giải mới bắt đầu, vở chính kịch “MU trỗi dậy” lại được dựng lên đầy hăm hở và háo hức. Tưởng như, chuyện trắng tay liên miên qua mỗi mùa chỉ là vận hạn đen đủi và nó sẽ kết thúc ở mùa giải này, từ trận đấu ra quân này. Niềm hy vọng tuy đắt giá, nhưng hoàn toàn không phải là hàng xa xỉ với CĐV của MU.
Thế nhưng, khi vở kịch chưa kịp đến cao trào thì nó đã vội hạ màn, biến tấu thành những dạng hình khác. Những bản hợp đồng đắt giá chứa đựng rất nhiều đồng bảng và niềm hy vọng bỗng lột mặt nạ để trở thành những diễn viên hài kịch, càng làm nổi bật sự thật chua chát đang hiện hữu.
Những tiếng khóc rên rỉ như khi Vua Lear biết mình bị hai con gái đầu lừa bằng những ngọt ngào, đầy man trá của CĐV MU khi nhìn thấy đội bóng của mình lần lượt bị Man City, Liverpool qua mặt, đẩy khỏi nhóm đua vô địch và sau đó là cả nhóm dự Champions League mùa sau vang lên rền rĩ.
Những tiếng cười sằng sặc giống lúc Macbeth khi thấy tham vọng của mình đổ vỡ bởi lời nguyền định mệnh cũng chẳng khác gì lời thú nhận của các đời HLV tại MU đã từng lập ngôn hào hùng khi đến và đổ lỗi cho mọi thứ trên đời khi ra đi. Thật sự, cay đắng làm sao.
10 năm qua tại Old Trafford, trận đấu ra quân đều chất chứa nhiều kỳ vọng cho một khởi đầu mới, nhưng rồi, tất cả chỉ là một “Giấc mộng đêm hè”. Thế nên, nhà hát nay không còn là của những giấc mơ nữa, nó đã biến thành nơi buôn bán sỉ lẻ những giấc mơ hão huyền.
Rạng sáng mai, HLV Erik ten Hag lại dẫn MU vào một mùa kịch mới. Nó mở màn bằng hoạt cảnh với bầy sói Wolves. Nhưng liệu điều gì sẽ xảy ra ở nhà hát này trong mùa giải mới, bi kịch hay hài kịch? Không ai biết chắc, ngoại trừ một điều, họ đã có sẵn con dê tế thần phòng khi thất bại rồi: Mason Mount.