Sau 90 phút một chiều, Liverpool là tất cả những gì mà MU không có: Nhiệt huyết, mạnh mẽ, gắn kết, đam mê và có tổ chức. 4-0, một tỷ số nói lên tất cả.
Sau trận đấu, HLV Rangnick chỉ trích các học trò, trong đó có câu: “Sau bàn thua thứ 3, trận đấu an bài rồi”.
Ông có thể đã nhầm, thực tế thì sau bàn thua thứ 2, mọi chuyện đã xong rồi. Chiến lược gia người Đức nhập cuộc với ý đồ rất rõ ràng: Phòng ngự, phản công. Ông tung ra đội hình gồm 3 trung vệ, với 2 tiền vệ trung tâm cũng đá thấp là Matic và Pogba. Rangnick muốn lấy số lượng để bù cho chất lượng.
Nhưng Rangnick lại nhầm, phòng ngự không phải sở trường của MU, và ông vừa mang sở đoản ra để đối đầu với một Liverpool hùng mạnh. Và bùm! Chỉ sau 5 phút bóng lăn, Liverpool đã mở tỷ số. Bùm phát nữa! Tỷ số là 2-0 chỉ sau 22 phút.
Bàn thua thứ 2 thể hiện rõ những gì về MU lúc này. Cả 10 cầu thủ áo xanh trắng co cụm ở phần sân nhà, nhưng chẳng thể tạo nên một bức tường chắc chắn cho khung thành của De Gea.
Chỉ với 2 đường chuyền, Liverpool đã bóc mẽ bộ mặt thật của hàng thủ số đông này. Đầu tiên, Matip – một trung vệ, đứng cách khung thành MU chỉ hơn 30m, có một đường xuyên tuyến thông minh, y hệt một tiền vệ sáng tạo cho Mane.
Và chẳng cần đợi một giây suy nghĩ, Mane chuyền bóng một chạm luôn cho Salah. Mane chuyền thẳng vào vị trí của Maguire, cứ như chẳng có chướng ngại nào ở đó vậy. Một pha rót bóng qua đầu, đúng tầm Salah băng xuống. Cặp đôi này quá hiểu nhau và thế là bàn thắng đến.
Có quá nhiều cầu thủ MU đứng ở đó nhưng số lượng đứng nhìn nhiều hơn số lượng trực tiếp cản phá. Không một bóng áo xanh trắng nào chạm được vào bóng, đặt ra câu hỏi là tại sao họ có thể tệ đến vậy?
MU đứng như quân xanh cho Liverpool tập tấn công, đến mức cựu danh thủ Gary Neville phải thốt lên: “MU quá lãng phí không gian”. Với một số lượng lớn nhân sự như vậy, MU vẫn không lấp được hết các khoảng trống. Từ hệ thống cho tới cá nhân, họ đều quá kém cỏi.
Những khán giả trung lập có khi giật mình phải xem lại thông tin. Phải chăng đây là một trận đấu ở vòng 3 hay vòng 4 FA Cup, khi Liverpool đối đầu với một đối thủ từ Championship? Không! Là MU đó, nhưng họ chơi còn thiếu sức sống hơn cả những đội tí hon ở hạng dưới.
“Tôi đã xem MU thi đấu được 42 năm và chưa bao giờ thấy đội tệ như thế”, Neville nói sau hiệp 1, khi MU không sút trúng đích được 1 lần nào.
So sánh đội hình 2 CLB, có lẽ mọi vị trí của Liverpool đều khiến MU ước ao (trừ thủ môn). Sau khi chứng kiến Pogba rời sân sau 10 phút vì chấn thương, fan MU nhìn thấy Thiago và chỉ còn biết ngán ngẩm. Thiago hoàn thành tới 98% số đường chuyền, góp phần không nhỏ giúp Liverpool kiểm soát bóng tới 76%.
MU cầm bóng 24%, có 2 quả phạt góc và sút trúng đích 1 lần trong 90 phút. Đây là những con số làm bẽ mặt tất cả những ai yêu quý đội bóng này.
Quay lại với biểu ngữ ở đầu bài. Thực tế thì năm 1993, MU cũng từng phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Năm đó, khán đài Anfield có một banner khiêu khích không kém: “Hãy quay trở lại đây khi chúng mày vô địch 18 lần”.
Sir Alex khắc cốt ghi tâm mối thù này và ông đã trả nợ thành công. Năm 2010, khi gặp lại Liverpool, fan MU trưng ra banner mà họ đã chờ rất lâu: “Chúng mày bảo hãy quay lại khi vô địch 18 lần… Giờ chúng tao đã quay trở lại”.
Bây giờ, MU không còn Sir Alex nữa. Họ như rắn mất đầu. Ở bên ngoài kia, Erik ten Hag đã chuẩn bị ký hợp đồng, nhưng liệu ông có phải là người giúp CĐV MU trả thủ được Liverpool?