Về lý thuyết, MU đang sở hữu một hàng công đáng mơ ước. Ở vị trí trung phong, họ đang có một trong những tiền đạo trẻ hay nhất thế giới, người thậm chí còn được so sánh với Erling Haaland và có giá tới hơn 60 triệu bảng, đó là chân sút người Đan Mạch Rasmus Hojlund. Dự bị cho anh là Anthony Martial, có thời điểm được kỳ vọng sẽ là chủ nhân của Quả bóng Vàng.
Bên cánh trái, Marcus Rashford đã khẳng định được vị thế của một trong những tiền đạo cánh hay nhất nước Anh, và dự bị cho anh là Alejandro Garnacho, một trong những cầu thủ trẻ tiến bộ nhất trong thời gian qua.
Cánh phải có Antony, tuyển thủ Brazil có giá chuyển nhượng lên tới gần 100 triệu euro (82 triệu bảng). Có Jadon Sancho, người cũng có giá tới 75 triệu bảng. Ngoài ra, còn có Facundo Pellistri, một tài năng trẻ sáng giá tới từ Uruguay, luôn sẵn sàng ghi điểm từ băng ghế dự bị.
Hỗ trợ cho họ là Bruno Fernandes, tiền vệ tấn công tạo ra nhiều cơ hội nhất ở Premier League mùa trước. Là Mason Mount, hạt nhân trong đội hình Chelsea vô địch Champions League 2021 của Thomas Tuchel. Hay Christian Eriksen, người vẫn còn đó đẳng cấp và chất lượng, dù tuổi tác cũng như bệnh tim đã đẩy anh xuống nhanh hơn trên sườn dốc bên kia của sự nghiệp.
Nhưng đấy là một hàng công hữu danh vô thực. Nghe thì rất ghê nhưng chẳng ai thấy ghê. Tính cả trận đấu với Crystal Palace, họ mới ghi được vỏn vẹn 6 bàn thắng sau 7 trận ở Premier League mùa này. Cả ba chiến thắng đều có cách biệt tối thiểu. Chỉ có Nottingham Forest, đội bóng có thành tích phòng ngự sân khách kém nhất mùa trước, là bị MU chọc thủng lưới nhiều hơn 1 lần.
Chất lượng của những pha dứt điểm là một vấn đề lớn, thể hiện rõ nhất qua việc họ chỉ ghi được 6 bàn từ con số 11,3 bàn thắng kỳ vọng. Tuy nhiên, ngay cả khi họ có ghi được dứt điểm đúng như kỳ vọng, thì đó vẫn chỉ là một thành tích trung bình, chỉ đủ để họ đứng ở nhóm giữa của BXH.
Lấy ví dụ từ trận đấu với chính Palace. MU đã tung ra tới 19 pha dứt điểm, con số mà với nhiều người là đủ để thắng trận. Tuy nhiên, thực tế thì không có cú sút nào trong số đó thực sự đáng để xem là một cơ hội ăn bàn rõ ràng. Hojlund là người tiến gần tới bàn thắng nhất, nhưng rất tiếc là cú bấm bóng của anh lại bị hậu vệ của Palace phá ngay trên vạch vôi dù đã đánh bại được thủ môn của họ.
Vậy thì đâu là nguyên nhân chính? Trước hết phải là vấn đề con người. Hojlund đã thể hiện đủ ấn tượng và quan trọng là anh cần được cho thêm thời gian nên không tính. Nhưng những tiền đạo còn lại thì đều gây thất vọng. Rashford có thêm một màn trình diễn tù túng và kém hiệu quả, để rồi bị thay ra vào lúc MU cần tìm bàn gỡ. Garnacho tạo được chút phấn khích khi vào sân từ ghế dự bị, nhưng không đủ để tạo ra khác biệt. Và có vẻ anh cũng không sẵn sàng để lĩnh xướng từ đầu. Tương tự là Pellistri.
Từ cuối tuần này, Antony có thể trở lại đội hình của MU. Nhưng ngay cả khi có cầu thủ người Brazil, hàng công của Quỷ đỏ cũng không sáng nước hơn là bao. Bản thân Antony cũng thường xuyên bị chỉ trích với lối chơi màu mè nhưng thiếu hiệu quả.
Sau tất cả, mọi trọng trách lại dồn hết lên vai của Bruno Fernandes. Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh là cầu thủ tạo ra nhiều cơ hội nhất, có nhiều quả tạt chính xác nhất và nhiều đường chuyền vào một phần ba cuối sân nhất trong trận đấu với Palace. Nhưng cuối cùng thì hiệu quả vẫn bằng không. Bruno thậm chí còn bị nhiều CĐV MU chỉ trích vì chỉ biết “phất bậy”, làm mất bóng quá nhiều.
Nhưng còn hệ thống thì sao? Vai trò của Ten Hag ở đâu? Vị HLV người Hà Lan sau trận nói rằng, ông hài lòng với cách tấn công của đội nhà, vấn đề chỉ là kỹ năng ra quyết định ở những thời điểm quan trọng chưa ổn (tức là lỗi vẫn thuộc về cầu thủ?) Nhưng ngay cả khi khiên cưỡng chấp nhận lời bao biện ấy, thì thực tế là Ten Hag vẫn phải là người chịu trách nhiệm chính. Hoặc là chọn lựa nhân sự tốt hơn. Hoặc huấn luyện các cầu thủ ra quyết định tốt hơn. Hoặc xây dựng một hệ thống khác?
Bởi rõ ràng đây không phải là vấn đề mới. Mùa trước, MU cũng chỉ ghi được có 58 bàn, bằng với thành tích của đội xếp thứ 9 Brentford và chỉ nhiều hơn 1 bàn so với thành tích của mùa giải tệ hại 2021/22. Cũng mùa trước, họ có tới 13 chiến thắng với cách biệt chỉ 1 bàn.
MU đơn giản là đã đi trên dây quá lâu, nên việc họ bước hụt là điều ai cũng có thể dự đoán trước.