PV: Chúng tôi gọi anh là Marc được không?
Verratti: (Cười). Tôi vẫn là người Italia, nên tên tôi vẫn là Marco thôi. Nhưng nước Pháp là một phần trong tôi. Nước Pháp đã cho tôi rất nhiều thứ.
Tới mức anh muốn trở thành một người Pháp?
Tôi trưởng thành ở đây, xây dựng gia đình ở đây. Ngày đến Pháp, tôi vẫn chỉ là một cậu nhóc. Bây giờ tôi đã là một người đàn ông. Tôi đã trải qua giai đoạn rất quan trọng ấy của cuộc đời ở đây, tại nước Pháp này.
Anh đến Paris vào tháng 7/2012, ở tuổi 19. Lúc ấy anh biết gì về nước Pháp?
Trước đó tôi chưa từng tới Pháp. Tôi có nghe về Paris, nhưng cũng chưa bao giờ tới đây. Nhưng ngay khi vừa tới, tôi đã phải lòng thành phố này. Paris khiến tôi mở mang đầu óc. Dễ hiểu thôi, khi anh tới từ một ngôi làng nhỏ, sẽ có rất nhiều điều anh chưa từng thấy. Ở Paris, có đủ những kiểu người khác nhau, từ các nền văn hóa khác nhau. Nếu anh đủ thông minh, Paris sẽ giúp anh trưởng thành rất nhanh.
Thế anh có lập tức phải lòng bóng đá Pháp không?
Lúc ấy, tôi cảm thấy rất khó khăn khi phải rời xa gia đình, xa bạn bè. Bây giờ thì tôi xem bóng đá là một nghề, nhưng hồi ấy tôi chỉ xem nó như một thú vui thôi. Trong một thời gian dài, tôi không muốn từ bỏ những gì tôi có chỉ để được chơi bóng đá. Tôi cũng không mơ thành cầu thủ chuyên nghiệp. Tôi chỉ muốn tìm thấy niềm vui trên sân. Đó là lý do tôi ở Pescara lâu đến vậy (2005-2012).
Khi tôi ký hợp đồng với Paris, tôi biết rằng đội bóng đang theo đuổi một dự án mới. Tôi muốn trở thành một phần trong dự án đó. Mười năm nhìn lại, tôi không thấy có gì phải hối hận, dù quả thật giai đoạn đầu rất khó khăn.
Nhất là khi anh còn không được chào đón. Hầu như không có ai tới xem lễ ra mắt của anh…
Bình thường mà. Tôi đến vào thời điểm PSG đang chiêu mộ những ngôi sao lớn (Ibra, Thiago Silva trong mùa Hè, Maxwell, Thiago Motta và Alex trong mùa Đông), trong khi tôi thì chỉ là một thanh niên tới từ Pescara. Tôi chưa bao giờ chơi bóng vì danh tiếng hay vì tiền, mà chỉ hoàn toàn vì niềm vui. Bóng đá là cách để tôi thể hiện bản thân, ngoài ra không có gì khác. Thế nên tôi cũng thấy không có gì căng thẳng cả.
Có tin là chính Emir (Thân vương Al Thani) là người đã phát hiện ra anh trong một trận đấu giữa đội trẻ Italia và Pháp. Có phải thế không?
Đúng đấy. Ông ấy hỏi Leonardo và (Carlo) Ancelotti về tôi. Sau đó họ đưa ra lời đề nghị. Nên nhớ lúc ấy tôi chỉ là một cầu thủ trẻ ở một đội bóng hạng 2 Italia thôi. Nhưng họ đã đưa ra lựa chọn, và đó chính là khởi đầu cho một câu chuyện tuyệt vời.
Quá trình hòa nhập có khó khăn không?
Anh trai tôi đã phải từ bỏ mọi thứ ở Italia để đi theo tôi. Lúc đấy tôi thậm chí còn không thể làm cho mình một đĩa pasta. Anh ấy quan trọng lắm. Ngoài ra còn phải cám ơn Lavezzi, Ibra, Maxwell… Họ nhanh chóng xem tôi như một cậu em trai. Họ đưa tôi tới sân tập. Tôi dành các buổi chiều và buổi tối với họ, chúng tôi thường xuyên đi ăn cùng với nhau.
Nước Pháp có biến anh thành một con người khác?
Ban đầu mọi thứ thật khó khăn. Tôi cảm giác như mình lọt thỏm trong một thành phố khổng lồ. Nhưng như tôi đã nói, nếu anh đủ thông minh, anh sẽ không thể nào không yêu Paris được. Ở đây anh có tất cả những gì mình cần. Pescara rất nhỏ, và ở đó mọi người đều phát cuồng vì bóng đá. Nên có thể thảnh thơi đi bộ trên đường là điều không thể. Ở đây thì khác. Trong hai hay ba năm đầu, không có ai chặn tôi lại trên các con phố. Nếu có thể quay lại giai đoạn đó thì tôi sẽ rất sẵn lòng. Ở trên sân, tôi cũng tìm thấy nhiều niềm vui. Tôi được chơi với toàn những nhà vô địch.
Điều gì về nước Pháp khiến anh ngạc nhiên nhất?
Đấy là điều đầu tiên tôi thấy ghét, nhưng bây giờ lại rất thích. Đó là con người ở đây rất lạnh lùng. Khi anh kết bạn với ai đó ở Paris, đó chính là một người bạn đích thực. Còn ở Italia, chúng tôi có nhiều “bạn” lắm (cười). Tôi hiếm khi tới Milan. Nhưng mỗi lần tôi tới đó, lại có rất nhiều người nói với tôi kiểu “ô, bạn tôi!”. Có thật là bạn không? Có vẻ là chúng tôi có rất nhiều bạn, nhưng cuối cùng, khi anh cần ai đó, thì lại chẳng được mấy ai. Ở Pháp, tôi có ba, bốn người bạn thực sự. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi có thể bốc máy để gọi cho họ ngay, dù là vào giữa đêm.
Nước Pháp và Ligue 1 giúp gì cho cách chơi của anh?
Ligue 1 cho phép tôi bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Mỗi quốc gia đều có một “đặc sản”. Với Ligue 1 thì đó là yếu tố thể lực. Tôi không cao, cũng không khỏe, nên phải học cách trụ vững khi đối đầu với những cầu thủ rất mạnh mẽ về thể chất.
Người Pháp nổi tiếng là hay phàn nàn. Anh thì sao?
Ô, thế à? Tôi thì chỉ phàn nàn trên sân thôi (Verratti đã phải nhận tới 89 thẻ vàng và 2 thẻ đỏ trong 263 trận ở Ligue 1). Bên ngoài sân, tôi là một người trầm tính. Tôi hiếm khi cười. Điều quan trọng nhất là gia đình, sức khỏe và con cái. Phần còn lại thì tôi không quan tâm.
Ligue 1 vẫn thường chịu sự chê bai và dè bỉu từ bên ngoài. Anh có thể nói gì về chuyện này?
Ở các giải châu Âu, PSG thường tiến xa. Cách đây chưa lâu chúng tôi còn chơi trận chung kết Champions League (2020, thua Bayern 0-1). Lyon cũng từng vào tới bán kết sau khi đánh bại Juve, Man City. Với tôi thì Ligue 1 là một giải đấu chất lượng. Có rất nhiều cầu thủ giỏi. Ligue 1 không hề kém Serie A hay các giải đấu khác đâu.
Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện này!