“Trước đây, khi gặp Sheffield hay Crystal Palace có lối chơi lùi sâu nên chúng tôi có 2 phương án để tấn công họ. Đưa bóng sang hai bên và thực hiện những quả tạt, nhưng Haaland không có ở đó và Ilkay Gundogan cũng đi rồi nên chúng tôi tấn công vào những không gian xung quanh vòng cấm”, HLV Pep Guardiola nói gần đây.
Pep Guardiola nhấn mạnh một điểm khác biệt chính ở Man City: ít quả tạt hơn và tập trung nhiều hơn vào những khoảng trống xung quanh khu vực 16m50. Nhưng không giống như khi Kevin De Bruyne dính chấn thương vào đầu mùa giải và BHL quyết định điều chỉnh đội hình của Man City trong việc đưa bóng lên phía trước, sự vắng mặt của Haaland không đòi hỏi một sự thay đổi lớn như vậy.
Man City thực tế đã thực hiện nhiều đường tạt bóng hơn trong 4 trận đấu ở Premier League mà không có Haaland trong tháng qua, nhưng Pep đã phân biệt giữa đường tạt bóng cao và đường cắt ngang từ đường biên, trong khi số liệu thống kê nhóm hai cái đó lại với nhau.
Pep nhận thấy sự cắt giảm các đường tạt từ đường biên là kết quả của lối chơi phối hợp của các cầu thủ trước vòng cấm. Ông đã nói điều này về Oscar Bobb: “Cậu ấy đã giúp chúng tôi tăng nhịp điệu và chuyển động của đội đến gần đường biên.”
Bobb giúp Man City mở tỷ số trong trận gặp Sheffield và hỗ trợ Julian Alvarez ghi bàn thắng thứ hai trong trận đấu đó. Anh chuyền bóng cho Phil Foden ở đường biên ngang, để cầu thủ này chuyền ngang cho Alvarez ghi bàn. Đó là một quả tạt tầm thấp vào vòng cấm.
Việc tập trung nhiều hơn vào những pha hoán đổi nhanh ở rìa vòng cấm là một trong những thay đổi rõ ràng nhất khi Haaland vắng mặt và đó là do đặc điểm của Alvarez, người thay thế Haaland. Việc mất một tiền đạo có khả năng ghi 52 bàn trong một mùa giải sẽ khiến đội bóng gặp nhiều khó khăn, đặc biệt Alvarez có chiều hướng thích nhận những quả tạt tầm cao và chạy phía sau hàng phòng ngự đối phương – 2 đặc điểm mà các cầu thủ khác của Man City thường làm khi có Haaland.
Nhưng sự vắng mặt của Haaland cũng mang lại một số lợi ích. Alvarez tạo sức ép với cường độ cao hơn Haaland, mặc dù đó là sự khác biệt không đáng kể so với khả năng liên kết với các đồng đội giống như một số 9 ảo. Họ cần nhiều hơn thế một chút trong suốt mùa giải, không phải vì Haaland, mà vì những cầu thủ đã giúp Man City hòa nhập tốt với Haaland ở mùa giải trước đều không có mặt.
Nói tóm lại, mùa giải trước là mùa tìm lại “vai phụ” trong các khu vực tấn công mà Man City từng có khi triển khai số 9 ảo. Vị trí này, thay vì chạy phía sau các hậu vệ đối phương, thường lùi về phía các tiền vệ của Man City để tạo thêm các phương án chuyền bóng, giúp Man City giữ bóng và kiên nhẫn chờ đối phương sơ hở. “Nhiều lần ở những mùa giải trước, chúng tôi chơi với số 9 ảo và có thêm một cầu thủ ở giữa. Bây giờ cầu thủ được bổ sung đã đứng ở trong vòng cấm, vì vậy chúng tôi phải điều chỉnh điều gì đó”, Pep Guardiola nói cách đây hơn một năm.
Cuối cùng, sự điều chỉnh đó đã chuyển John Stones từ hàng phòng ngự sang tiền vệ rồi lên tấn công, cho phép Man City sử dụng anh để gây sức ép lên đối phương trong khi Haaland thực hiện công việc thu hút các trung vệ. Đó là điều mang lại sự cân bằng cho lối chơi của Man City, giúp họ giành được 2 danh hiệu mà phần lớn không sử dụng một tiền đạo truyền thống.
Mùa giải này, Man City lại đang tìm kiếm sự cân bằng vì rất nhiều cầu thủ hỗ trợ tốt cho Haaland (và De Bruyne) ở mùa giải trước đã dính chấn thương hoặc ra đi. Gundogan là một lỗ hổng lớn ở khía cạnh đó, và Riyad Mahrez cũng vậy. Jack Grealish là một mẫu cầu thủ chạy cánh tương tự và đã bỏ lỡ các trận đấu mùa này, trong khi Stones đã bỏ lỡ phần lớn mùa giải với 3 chấn thương khác nhau.
Ba người đầu tiên là những cầu thủ đưa ra những quyết định thận trọng hơn khi cầm bóng: họ thường sẽ đánh giá cao thời điểm nên đưa ra lựa chọn kiên nhẫn hơn là nhanh chóng tiến về phía khung thành, điều mà Pep Guardiola rất trân trọng. Stones đơn giản là nhân tố phòng thủ thoải mái nhất của Man City ở các trận đấu quan trọng và các giải pháp thay thế của nó không mang lại sự đảm bảo tương tự.
Thông thường trong mùa giải này, Man City đã chơi với những cầu thủ xuất sắc như Alvarez, Foden và Jeremy Doku thay vì Grealish, Gundogan và Mahrez. Kết quả là Man City chơi nhanh hơn, điều này có những mặt thuận lợi nhưng cũng có nhược điểm là họ có nhiều nguy cơ mất bóng và bị phản công hơn.
Ngoài ra, Manuel Akanji và Kyle Walker đã được tăng cường từ hàng phòng ngự lên hàng tiền vệ (Akanji ở giữa, Walker chạy cánh phải) nhưng không có tác động mạnh như Stones. Kết quả là một đội tham gia trực tiếp vào các tình huống hơn, kém cân bằng hơn.
Sự vắng mặt của Haaland có nghĩa là Man City không phải chịu quá nhiều thiệt hại từ sự vắng mặt gần đây nhất của Stones vì Alvarez đã được yêu cầu lùi sâu khỏi vị trí tiền đạo và liên kết với các tiền vệ, đưa Man City trở lại giống như những ngày trước khi Haaland đến.
Rõ ràng có sự khác biệt giữa Haaland và Alvarez, cho thấy những pha chạm bóng của họ khi chơi ở vị trí tiền đạo mùa này. Mặc dù Alvarez đã thể hiện khả năng và sẵn sàng chạy phía sau các hậu vệ khi còn chơi cho River Plate, nhưng khi Haaland vắng mặt, anh đã được yêu cầu lùi lại và thực hiện những đường chuyền ngắn hơn.
Pep đã nói rằng cả Alvarez và Haaland đều không hoàn toàn phù hợp để đá số 9 ảo, nhưng nếu so bó đũa để chọn cột cờ thì Alvarez vẫn phù hợp hơn. Điều đó khá dễ nhận ra bằng mắt thường: Haaland không có nhiều pha chạm bóng so với các đồng đội. Ở Premier League mùa này, anh thực hiện 21 lần chạm bóng mỗi trận, trong đó 30 lần là nhiều nhất trong một trận đấu và 15 lần ít nhất.
Trong khi đó, Alvarez, từ một tổng hợp gồm 4 trận chơi ở vị trí tiền đạo trung tâm, có trung bình 50 lần chạm bóng mỗi trận, trong đó nhiều nhất là 55 và ít nhất là 41. Hầu hết các đội mà Man City từng đối đầu khi Haaland vắng mặt đều chơi rất thấp – nói chung là những đội mà Haaland đấu tay đôi ít nhất – nhưng Alvarez đã tham gia nhiều hơn.
Và trong khi những đội thấp này tạo ra ít cơ hội hơn để chạy ở phía sau, điều đáng chú ý là trong hiệp một với Luton Town rằng, khi đội chủ nhà dâng cao và để lại khoảng trống ở phía sau, cả Alvarez và bất kỳ tiền đạo nào khác của Man City đều không chạy vào phía sau hàng thủ đối phương, thay vào đó họ lùi về và tìm cách phối hợp. Đôi khi, Man City cũng sử dụng Foden đá số 9 ảo với Alvarez lùi sâu hơn, điều này cũng có tác dụng tương tự vì dù sao thì Foden được cho là số 9 ảo tốt nhất của Man City.
Tóm tắt điều này là Man City đã chơi theo một cách hơi khác khi không có Haaland: nhiều sự phối hợp hơn giữa các tuyến và ít pha chạy về phía sau hàng thủ đối phương hơn. Đây là cách họ đã từng làm và có nghĩa là việc thiếu người thay thế Stones (do vấn đề chấn thương) không quá kịch tính.
Nó đặt ra một câu hỏi thú vị khi Haaland trở lại, đặc biệt là khi Doku và De Bruyne cũng sắp trở lại. Đột nhiên, Man City sẽ có một số cầu thủ chất lượng nhưng lại có những cầu thủ sẽ khiến họ phải tham gia trực tiếp hơn. Những đường tạt bóng và đường chuyền của De Bruyne sẽ chắc chắn trở lại, điều mà Haaland sẽ thích thú và khiến Man City trở nên nguy hiểm theo một cách khác.
Pep Guardiola cho biết đó là những cầu thủ xuất sắc, giúp đội bóng thắng trận nhưng không giúp họ “chơi tốt hơn” theo nghĩa Man City cần những người khác, bao gồm các hậu vệ và những cầu thủ kiên nhẫn hơn như Rodri, Bernardo Silva và Grealish, để giúp Man City ổn định hơn trong các trận đấu.
Sự trở lại sau chấn thương của Stones sẽ là một bước đi đúng hướng. Tất cả những điều đó sẽ giúp Man City tấn công rất hiệu quả nhưng sẽ yêu cầu Pep Guardiola phải tìm ra sự cân bằng mới và đảm bảo họ không trở nên cởi mở hơn quá – vốn là chìa khóa cho cú ăn ba mùa trước.