Nói vậy để thấy: tuy đang thua điểm, nhưng Liverpool lại hơn Man City về khí thế, tinh thần, phong độ… Đấy đều là các chi tiết nói lên sức mạnh khủng khiếp của Liverpool, càng khẳng định tư thế ứng viên vô địch Champions League của đội này, dù Champions League không phải là Premier League. Đâu là điểm chung?
Tại Premier League, giới quan sát thừa nhận Arsenal của Mikel Arteta vừa có một trận đấu hay. Thiên hạ nức nở khen ngợi Gabriel Martinelli bên Arsenal. Nhưng tóm lại, Liverpool thắng. Họ ghi bàn quan trọng ngay sau khi thoát khỏi bàn thua. Và khi đã có bàn dẫn điểm thì Liverpool trở nên vững vàng, Arsenal không cách gì tìm lại thế cân bằng được nữa.
Một mặt, danh hiệu ở Premier League và Champions League là quan trọng như nhau. Liverpool đang đứng trước thời cơ lịch sử, để nếu “ăn 4” trong mùa bóng này thì đấy chắc chắn sẽ phải được xem là đội vĩ đại nhất xưa nay, trên quê hương bóng đá. Vậy nên thầy trò Juergen Klopp phải nâng niu từng cơ hội có được, nắn nót khai thác từng pha bóng hay, tận dụng từng cơ hội nhỏ. Mặt khác, những gì vừa nêu lại đều là chi tiết cốt lõi, cần có để chinh phục Champions League. Vì sao cả đời Man City không đủ tư cách vô địch Champions League? Quan trọng hơn, vì sao ngay cả Pep Guardiola cũng không thể giúp Man City lên ngôi? Đấy là vì Man City của Guardiola không có những chi tiết đặc sắc mà Liverpool vừa thể hiện.
Man City vô địch Premier League quá dễ, trong những năm qua. Chỉ cần rải tiền là được. Và nếu chưa được, thì rải tiền nhiều hơn. Guardiola mua một thủ môn giỏi không xong, thì lại mua thủ môn giỏi hơn. Ông mua 3-4 hậu vệ hàng đầu thế giới, vẫn không xong, thì lại mua 1-2 hậu vệ đá tảng nữa. Cứ thế, hơn 1 tỷ bảng chỉ trong 6 năm – tự thân Guardiola cũng đã biến mình thành gã trọc phú đáng ghét chẳng kém gì cái đội Man City “xài tiền chùa” kia. Vì quá dễ dãi, Guardiola không còn tâm trí để nhận ra cái chỗ kém cỏi cần cải thiện của mình: khả năng huấn luyện ngay trong trận đấu.
Đọc và điều chỉnh chiến thuật ngay trong trận đấu không phải là đặc điểm của một đội bóng lớn, đá theo triết lý. Đấy là đặc điểm của các đội bóng nhỏ, phải “liệu cơm gắp mắm”, phải suy nghĩ trong từng trận đấu, từng pha bóng. Man City của Guardiola là phải hoành tráng như một cỗ máy chiến thắng, sao lại phải chờ xem và điều chỉnh trong trận đấu. Họ không cần khả năng ấy, cũng không có khả năng ấy. Tất nhiên, hễ đụng chuyện, đá với đối thủ cực mạnh hoặc đá trong hoàn cảnh bế tắc, thì Man City của Guardiola không có khả năng điều chỉnh những chỗ quan trọng. Đấy là đặc điểm qua bao năm rồi, dễ gì sửa được!