Chấn thương của các trụ cột là điều không ai muốn và phải công nhận là HLV Erik ten Hag đã làm khá tốt công việc khỏa lấp các chỗ trống của Varane và Luke Shaw tại sân của Arsenal. Nhưng vận đen chưa buông tha Quỷ đỏ khi lần lượt cặp trung vệ tốt nhất có thể là Lisandro Martinez và Victor Lindelof cũng lần lượt rời sân, buộc Ten Hag phải trình làng 2 cái tên không hề mong muốn là Harry Maguire và Jonny Evans.
Và ở bàn thắng quyết định của Declan Rice, cả Evans và Maguire đều là những người đứng gần bóng nhất nhưng không thể ngăn cản cú sút búa bổ của cựu tiền vệ West Ham. Tuy nhiên, nếu đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu 2 trung vệ số 4 và số 5 của MU thì không công bằng.
Các cầu thủ MU gặp vấn đề lớn khi luôn tự đẩy mình vào thế sống còn. Và với bản lĩnh hiện tại, việc MU thất bại ở những thời khắc quyết định cũng chẳng còn gì bất ngờ nữa. Ten Hag hoàn toàn có thể chơi thứ bóng đá mạnh dạn, dũng cảm hơn nhiều ở thời điểm còn nhiều thời gian để sửa sai. Nhưng ông và các học trò lại không làm thế.
Cho đến hết hiệp 1, MU là đội chơi lấn lướt hơn Arsenal với 55% kiểm soát bóng, chuyền chính xác 279 đường, so với 212 của Pháo thủ. Nhưng Quỷ đỏ không cụ thể hóa được ưu thế đó thành một thứ cụ thể trong hiệp 2. Trái lại, họ chơi chậm, có phần chủ hòa.
Điều này được minh chứng thông qua thống kê giật mình. Chỉ có 3 cầu thủ MU chuyền chính xác nhiều hơn Andre Onana. Cũng chỉ có 4 cầu thủ chạm bóng nhiều hơn thủ môn này. Không thể lý giải là MU đang vận hành lối chơi xung quanh tân binh người Cameroon, mà vấn đề là họ chuyền về quá nhiều. Việc chuyền về để nối dài mạch kiểm soát là điều tốt, nhưng sẽ là vô nghĩa nếu cầm bóng nhiều nhưng cứ chuyền qua lại ở phần sân của mình.
Trong tay HLV Ten Hag có những cầu thủ tấn công có thể tạo đột biến như Garnacho và đặc biệt là Ramus Hojlund. Tuy nhiên, ông thầy người Hà Lan lại cho họ quá ít thời gian để thể hiện. Kể từ khi vào sân, Hojlund chỉ làm mỗi nhiệm vụ là đè mặt Gabriel để đón những đường phất dài như phá bóng cầu may của các đồng đội.
Sức mạnh thể chất và tốc độ của Hojlund có thể làm được nhiều hơn thế. Nhưng MU đã phí phạm, không biết tận dụng và biến tất cả thành những lớp phòng ngự cho mục tiêu 1 điểm. Arsenal giờ đã đủ bản lĩnh và lọc lõi để biết lúc nào nên phản công và những cú đấm ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc của họ đã cho thấy tác dụng.
Tựu trung lại, có thể khẳng định MU không thua Arsenal về thế trận nhưng lại thua về khoảnh khắc. Đây đã luôn là tồn tại của Quỷ đỏ, nhưng thay vì tìm một cách tiếp cận khác, Ten Hag cứ mang nhược điểm của học trò ra thử vận may. Với tình hình này, MU sẽ còn phải dùng cặp Maguire và Evans thêm một thời gian nữa. Chẳng lẽ, chỉ vì có lý do để bào chữa mà mặc nhiên thất bại ư?