“Tôi hiểu rõ sự khắc nghiệt của bóng đá khi tôi còn là một cầu thủ. Tôi là một phần của một đội rất thành công nhưng đôi khi vẫn có những khoảnh khắc thất vọng.
Nhiều người thường có xu hương hùa vào chỉ trích khi họ đứng trong một nhóm hoặc một đám đông. Nhưng họ sẽ chẳng nói gì nếu đứng ngay trước mặt bạn, nhìn thẳng vào mắt bạn. Điều đó không bao giờ thay đổi.
Tôi không biết Harry Maguire đã bị chỉ trích nhiều như thế nào trên mạng xã hội nhưng chắc chắn là rất tệ. Và điều đó khiến tôi kinh ngạc, mặc dù nó dường như là một phần của thế giới mà chúng ta đang sống. Điều này không giống như khi tôi còn thi đấu.
Mỗi khi mắc lỗi, Maguire sẽ phải lên tiếng xin tha thứ trên MXH và sau đó hứng chịu búa rìu dư luận. Tại sao các cầu thủ phải làm điều này? Bởi vì họ có thể nhận được vài triệu người theo dõi và họ có thể kiếm tiền từ điều đó? Không hẳn. Họ đều kiếm được khá đủ tiền mà không cần đến thứ này.
Tôi cá với bạn rằng nếu bạn hỏi 200 cầu thủ Premier League, họ có muốn xuất hiện trên Instagram, Twitter hay bất cứ điều gì khác hay không, 90% trong số họ sẽ nói, ‘Tôi không muốn tham gia nhưng người đại diện của tôi nói đó là điều tốt’. Và tại sao những người đại diện lại quan tâm đến vậy? Tất nhiên là tiền.
Maguire phải chịu nhiều chỉ trích mỗi khi MU thất bại bởi vì cậu ấy là trung vệ đắt giá nhất thế giới và là đội trưởng của họ. Vì vậy, Maguire trở thành “cột thu lôi” cho mọi thất bại của Man United. Tất cả những thất bại của câu lạc bộ đều chất đống trước cửa nhà cậu ấy.
Điều này thật lố bịch. Tôi không thể nhớ một trận đấu mà Man United đã thua chỉ vì lỗi của mình Harry Maguire.
Quả thực là cậu có mắc sai lầm. Nhưng không hẳn vì chuyên môn của Maguire kém. Chúng ta cần nhắc đến vai trò của các tiền vệ trung tâm khi họ không đủ tốt để ngăn cản bóng xuống khu vực gần khung thành đội nhà. Các tiền vệ trung tâm của MU đã không đủ tốt.
Tôi không nghĩ Maguire đã từng là một phần của hàng thủ Man United đáng tin cậy và ổn định. Raphael Varane đã cho thấy sự ổn định hơn trong năm nay, nhưng bạn sẽ không bao giờ nói Eric Bailly hoặc Victor Lindelof sẽ có một câu lạc bộ lớn khác muốn ký hợp đồng với họ.
Tuy nhiên, đó là thực tế của bóng đá ngày nay. Khi bạn là người của công chúng, bạn sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị chế giễu và điều đó dường như được chấp nhận. Đó là thế kỷ 21. Đó là năm 2022.
Tôi đặc biệt coi thường những “anh hùng bàn phím” hiện nay. Họ sẵn sàng chỉ trích ai đó vì biết rằng họ sẽ không bao giờ phải đối mặt, biết rằng sẽ không ai có thể tìm ra họ là ai và ai đang phun ra tất cả sự căm ghét thấp hèn này.
Tôi đã gặp Maguire một lần và cậu ấy có vẻ là một thanh niên tử tế với thái độ rất tốt. Đó là cuộc trao đổi kéo dài 5 phút tại buổi ra mắt phim của Bryan Robson ở Manchester vào tháng 11 năm ngoái.
Người ta cho rằng tuần này anh ta có thể nói chuyện với một nhà tâm lý học. Tuyệt vời, nếu điều đó có ích, mặc dù tôi chưa bao giờ làm điều này. Tâm lý của những người tôi từng làm việc tại Liverpool khá đơn giản.
Khi trở thành HLV, tôi không thông cảm lắm với nhu cầu của các cầu thủ và tôi đã nhận thấy điều đó là sai. Với tư cách là một người quản lý, tôi nghĩ rằng tôi đã quá khắt khe với các cầu thủ. Đó là cách tôi thấy Bob Paisley, Ronnie Moran và Joe Fagan điều hành và nó ảnh hưởng rất nhiều đến phong cách quản lý của tôi.
Tôi đã thành công khi được đối xử như vậy và chứng kiến những người cùng thời bị đối xử như vậy. Tất cả chúng tôi đều không thấy áp lực gì với cách làm đó.
Nhưng thời thế đã thay đổi và tôi nhận ra đó là cách làm không đúng. Tôi đã quá cứng rắn với một số cầu thủ. Cuối cùng, đó là lý do tại sao tôi quyết định 16 năm trước rằng công việc huấn luyện không dành cho tôi.
Đối với Maguire, cậu ấy sẽ cần phải thực sự cứng rắn về mặt tinh thần. Sự nghiệp của cậu ấy đang gặp khó khăn nhưng Maguire có những phẩm chất để trở thành một cầu thủ hàng đầu và tôi tin cậu ấy sẽ trở lại.
Lời khuyên của tôi dành cho cậu ấy là: hãy cúi đầu xuống. Hãy tin vào những phẩm chất mà bạn có. Hãy lắng nghe những người thực sự quan trọng ở Man United. Và đừng quan tâm tới những lời phỉ báng trên MXH”.