Trong 2 năm dưới thời HLV Antonio Conte, đặc biệt là ở mùa giải trước, Inter xây dựng lối chơi quanh Lukaku, với một cộng sự đặc biệt là Achraf Hakimi. Khi ấy, Inter có thể dùng phần đông cầu thủ để phòng ngự, tận dụng những pha leo biên thần tốc của Hakimi cũng như khả năng tì đè của Lukaku để phát triển bóng. Inter có thể chuyển trạng thái từ phòng ngự sang tấn công rất nhanh chỉ bằng 1-2 đường chuyền.
Vì thế vào mùa trước, Inter đã rất ưu tiên mặt trận phòng thủ, kết quả là họ chỉ phải nhận 35 bàn thua. Tính đến khi chắc chắn vô địch ở vòng 34 rồi thi đấu có phần buông thả ở 4 trận cuối, đội quân của HLV Conte chỉ sở hữu 29 bàn thua.
Sau 6 vòng đấu, Inter đã phải nhận tới 7 bàn thua, dù trong số này chỉ Atalanta là đối thủ thực sự mạnh. Vẫn là bộ ba hậu vệ Alessandro Bastoni – Milan Skriniar – Stefan De Vrij cùng thủ môn Samir Handanovic, nhưng hàng thủ Inter trở nên dễ tổn thương hơn hẳn. Vấn đề không nằm ở Handanovic, người vẫn chơi… thất thường như vậy từ vài năm nay, mà ở chỗ Inter đang phải dồn nhiều sức lực và nhân sự cho tấn công, để lộ không ít khoảng trống.
Với Lukaku ở phía trên, dù anh chẳng mấy khi tỏa sáng ở các trận đấu lớn, thì sự có mặt của chân sút người Bỉ cũng kéo theo cả dàn hậu vệ và tiền vệ đối phương phải cảnh giác, không dám dâng cao thường xuyên. Không còn cục nam châm Lukaku để thu hút đối phương, hàng thủ Inter phải chịu nhiều sức ép hơn, dễ bị tổn thương hơn. Bất chấp sự trợ giúp của Marcelo Brozovic, tiền vệ cần cù bậc nhất Serie A, khung thành Inter vẫn thường xuyên bị đe dọa.
Giới quan sát chưa nhìn ra phương án nào khả dĩ để HLV Simone Inzaghi có thể khắc phục vấn đề hiệu quả của hàng thủ trong thời gian sớm, bởi lực lượng trong tay ông khá hạn chế. Có lẽ ít nhất cho tới tháng 1 khi thị trường chuyển nhượng mùa Đông mở cửa, Inter của HLV S.Inzaghi sẽ phải tiếp tục lối chơi lấy công bù thủ, mua vui cho khán giả bằng các bữa tiệc bàn thắng như hiện nay.