Năm 1988, tại chương trình truyền hình That’s Life của BBC. Một người đàn ông già nua tầm thường không hiểu sao tất cả mọi người xung quanh đều đứng dậy rồi vỗ tay cho ông. Hóa ra, người đàn ông ấy đã cứu sống 669 đứa trẻ Do Thái trong thời kỳ thế chiến thứ 2. Ông giữ bí mật đó suốt 50 năm trời, cho đến khi vợ ông tiết lộ và đài truyền hình đã tạo ra một chương trình kinh điển, khi tập hợp được những đứa trẻ mà ông từng cứu sống cách đây gần nửa thế kỷ, và đứng dậy vỗ tay cảm tạ ông trong chương trình hôm đó. Ông là Nicholas Winton.
Theo bạn thì khi nào một người được tôn trọng nhất? Không phải vì anh ta bước vào vỗ ngực với một lý lịch hoành tráng đã được thừa nhận, một người nổi tiếng mà tất cả đều biết và đứng ra giới thiệu. Người được tôn trọng nhất là người sở hữu tất cả những điều ấy, nhưng khiêm tốn, lặng lẽ, làm việc vĩ đại mà ít người biết. Rồi khi thân phận được tiết lộ trong vô tình cũng là lúc sự tôn trọng được nhân lên một bậc vì bên cạnh những thành tựu ấy, thì người ta thêm tôn trọng bởi sự khiêm tốn. Đấy là sự tôn trọng được đánh giá cao nhất, là chiến thắng của tất cả.
Đối lập với những con người trên là các tác giả của những phát ngôn “Mày biết bố mày là ai không?”. Họ không biết đó được coi là một bằng chứng cho thấy nhân cách và học thức của người phát ngôn, chỉ thể hiện bản tính của “thùng rỗng kêu to”.
Không ai nghĩ Bayern Munich sẽ bị loại bởi Villarreal, nhưng sự thật đã diễn ra. Cho đến khi có một đánh giá ngắn gọn mà đủ ý: “Bayern đã bị thua bởi sự kiêu ngạo.” Kể cả bây giờ khi Villarreal đã vượt qua Juventus, đã đánh bại Bayern Munich, thì nhiều người vẫn xoa tay nói rằng “Liverpool thật may mắn vì có lá thăm dễ”. Đấy là một hành động vô thức nguy hiểm dành cho gã khổng lồ Liverpool. Đầu tiên, nó sẽ tạo cho Liverpool suy nghĩ “ăn tươi nuốt sống” đối thủ, ào ạt tấn công mong muốn sớm có bàn thắng. Sự nôn nóng sẽ dẫn đến sự thiếu chính xác, sự dồn dập coi thường sẽ đẩy hậu vệ dâng cao, và đến khi Villarreal tung đòi “hồi mã thương” thì Liverpool cũng giống như Bayern Munich, nhận ra rằng mọi thứ đã muộn.
Coi thường ư? Tàu ngầm vàng cũng chỉ cần từng đó mà thôi. Họ không cần các vị thừa nhận, cũng không cần phải đánh giá hay khen ngợi họ làm gì. Vâng, biệt danh đã nói lên lối đá. Họ là “tàu ngầm” cơ mà, đã là “tàu ngầm” thì cứ “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi” thôi, cứ núp bên dưới và phóng thủy lôi lên thôi. Nhưng lưu ý, Villarreal không phòng ngự tiêu cực. Đơn giản đây là một đội bóng không ngẫu nhiên mà ở bán kết. Để đánh bại một đối thủ “tàu ngầm” như thế thì Liverpool hãy quên đi mình mạnh hơn, mình có chất lượng đội hình tốt hơn hay mình vô địch nhiều hơn. Hãy đổi cái vỗ ngực bằng cái thu nhỏ bản thân. Khi Liverpool thu nhỏ và khiêm tốn, chính là lúc Villarreal mới sợ hãi.