Ngày 3/10 tới, Zlatan Ibrahimovic sẽ tròn 40 tuổi. Tiền đạo người Thụy Điển đang thi đấu mùa giải cuối cùng cho Milan và anh đã đồng ý trả lời phỏng vấn độc quyền trên France Football. Qua đó, cái sự ngông và cá tính thẳng thắn của Ibra tiếp tục trở thành tâm điểm chú ý của người hâm mộ.
– France Football: Cuối cùng thì anh có tìm thấy chiếc Fido Dido của mình không (Trong cuốn tự truyện Tôi là Zlatan Ibrahimovic, Ibra giải thích việc bị mất trộm chiếc xe đạp BMX Fido Dido đã in dấu vào tuổi thơ của anh như thế nào)?
Zlatan Ibrahimovic: Không. Nó đã bị đánh cắp và tôi không bao giờ có thể lấy lại được. Nhưng có lẽ đó là một phản ứng dữ dội, vô cùng dữ dội. Vì nó mà tôi đã trở thành kẻ trộm xe chuyên nghiệp. Tất cả những chiếc xe đạp mà tôi đã lấy trộm đều không sánh được với Fido Dido! Thật tiếc, đó là chiếc xe đạp yêu thích của tôi.
– Nếu có thể tìm thấy kẻ đã ăn trộm chiếc xe của mình, anh sẽ làm gì với hắn?
Tôi sẽ mua cho hắn một chiếc xe đạp mới và giữ lại chiếc xe của tôi.
– Anh nói về câu chuyện này rất nhiều trong cuốn tự truyện của mình. Anh có nghĩ rằng đó là một bước ngoặt trong cuộc đời mình không? Theo một cách nào đó, điều đó đã khiến anh từ nạn nhân trở thành tội phạm?
Không. Khi đó tôi còn trẻ, thật ngốc nghếch. Tôi đã làm mọi thứ để tồn tại. Tôi cần một chiếc xe đạp để đi đây đi đó. Sau đó tôi bắt đầu ăn trộm để đối phó với tình hình. Khi chiếc xe đạp yêu thích của tôi bị mất trộm, tôi liên tục lấy cắp xe đạp của người khác. Nhưng đó k phải vì tôi không đủ tiền mua. Đó là một câu hỏi về sự sống còn. Ngay cả khi đó không phải là điều gì đó tích cực… (Im lặng). Bạn làm những việc đại loại thế để có thể tiến về phía trước, đúng không?
– Bây giờ anh muốn đánh cắp thứ gì từ bóng đá để tặng cho cậu bé Zlatan ngày ấy?
Không. Tôi chỉ muốn nói với cậu bé Zlatan ấy rằng hãy kiên nhẫn hơn. Rằng thực tế làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng. Tôi đã làm việc chăm chỉ nhưng không có nhiều kiên nhẫn. Tôi muốn mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng. “Zlatan, kiên nhẫn. Hãy tiếp tục làm việc và tin tưởng vào bản thân”.
– Anh đã học cách kiên nhẫn như thế nào?
Điều đó rất khó khi bạn còn trẻ. Khi bạn có kinh nghiệm như tôi bây giờ, bạn sẽ hiểu thế nào là kiên nhẫn. Nhưng, khi bạn còn trẻ và đầy hoang dại, đầy ý tưởng, với nhiều năng lượng, động lực, bạn sẽ muốn khám phá thế giới và bạn có rất nhiều điều để học hỏi, điều đó thật không dễ dàng. Bạn cần được bao bọc bởi những người có kinh nghiệm, những người cho phép bạn giữ bình tĩnh và những người nói cho bạn sự thật.
– Zlatan Ibrahimovic sẽ còn để lại điều gì sau khi kết thúc sự nghiệp sân cỏ?
Tôi không biết. Tôi hy vọng điều gì đó. Nếu còn bất cứ điều gì, điều đó có nghĩa là tôi đã làm tốt công việc của mình. Có thể là ý tưởng của tôi. Hãy tin vào bản thân, có cá tính riêng, đừng ngại níu kéo nếu bạn nghĩ điều gì đó, hãy luôn cởi mở.
– Anh đã phạm phải những sai lầm?
Tôi phạm phải sai lầm mỗi ngày. Giống như bây giờ, nói chuyện với bạn là một sai lầm! (Cười).
– Có lẽ đó là một sai lầm của chúng tôi… (Cười)
Không… Mỗi ngày chúng ta đều mắc sai lầm. Đây là cách bạn trở thành một người tốt hơn. Không ai là hoàn hảo cả.
– Anh tự hào nhất về điều gì?
Tôi tự hào về những gì tôi đã làm được. Tôi đến từ một nơi mà mọi người đều đánh giá tôi, nói với tôi rằng điều đó là không thể. Mọi người nói về tôi: “Ừ, cậuta không đủ tốt”, “cậu ta không đủ thế này”. Và tôi vẫn ở đây, đứng vững ở tuổi 39, mạnh mẽ trong đôi giầy của mình. Và tôi tự hào về điều đó.
– Anh có thể đã làm tốt hơn?
Tôi nghĩ chúng ta luôn có thể làm được nhiều hơn thế. Đó là một câu hỏi về tâm lý.
– Ngay cả anh?
Mọi người đều có thể làm tốt hơn. Trong đầu tôi, tôi cố gắng làm tối đa mọi thứ, và tôi làm tối đa. Tôi có thể làm tốt hơn không? Một số sẽ nói với bạn là có. Nó sẽ gây tranh cãi.
– Chính xác thì bây giờ, anh có mệt mỏi với ánh đèn truyền thông, với người hâm mộ, với những ý kiến (cả tích cực lẫn tiêu cực) của mọi người không?
Đó là một phần công việc của tôi. Tôi không chọn nó, nhưng khi bạn giỏi như tôi, nó sẽ xảy ra và bạn phải thích nghi với điều đó.
– Anh phản ứng thế nào với những người nói rằng anh là một cầu thủ lớn của các trận đấu nhỏ?
Mọi người đều có ý kiến của riêng mình. Mọi người đều có quyền nói những gì họ nghĩ.
– Lúc còn trẻ, điều đó có làm phiền anh không?
Không. Nó giống như đổ dầu vào lửa. Nó cho phép tôi làm được nhiều hơn thế và đã thúc đẩy tôi. Tôi tiếp tục tiến lên với cái quan điểm ấy và sử dụng nó để không bao giờ hài lòng. Tất cả những lời chỉ trích này, tôi đều lật lại để thắp lại ngọn lửa của riêng mình và tôi lấy năng lượng ra từ chúng.
– Anh có hối tiếc điều gì không?
Không. Tất cả mọi thứ xảy ra trong cuộc sống của bạn đều phải xảy ra với bạn. Đó là quy luật tất yếu.
– Ngay cả khi anh chưa từng vô địch Champions League?
Không. Bạn có nghĩ rằng tôi sẽ là một cầu thủ tốt hơn nếu tôi giành được chức vô địch Champions League không?
– Không nhất thiết, không. Ronaldo người ngoài hành tinh, cũng không giành được chức vô địch Champions League…
Chính xác. Nếu tôi giành được chức vô địch Champions League, điều đó thật tuyệt vời. Tôi đã không giành được nó nhưng điều đó không khiến tôi trở thành một cầu thủ tệ hơn. Nó giống như những người nói với tôi, “Này Zlatan, anh đã không vô địch World Cup, anh không phải là một cầu thủ giỏi.” Tốt thôi… Vô địch World Cup dễ dàng hơn khi bạn là người Pháp hơn là người Thụy Điển. Sau đó, được trở lại Champions League, càng chờ lâu, giành được nó càng dễ chịu, đúng không? Tôi vẫn còn mục tiêu. Tôi muốn giành được nó. Ở cấp CLB, tôi đã giành được mọi thứ ngoại trừ Champions League. Nhưng tôi không phàn nàn vì tôi đã làm được nhiều hơn những người khác. Tôi hạnh phúc về điều đó.
– Anh cũng không giành được Quả bóng vàng. Anh bỏ lỡ Ballon d’Or hay Ballon d’Or quên vinh danh anh?
Tôi nghĩ rằng mình lạc lõng trên bảng vàng thành tích của Ballon d’Or.
– Anh đã về thứ tư trong năm 2013, đó cũng kết quả tốt nhất của anh. Anh có thấy bất thường khi không giành được nó?
Tôi muốn nói… Mọi người đều muốn giành được một danh hiệu mà danh hiệu ấy nói lên rằng bạn là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Trong sâu thẳm, tôi nghĩ mình là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Sẽ rất có uy tín nếu giành được nó, nhưng những người bỏ phiếu mới là người quyết định. Các bạn là những người bỏ phiếu, các bạn biết tại sao tôi không giành được nó! (Cười).
– Không chỉ có France Football, còn có các nhà báo từ khắp nơi trên thế giới.
À, à, à!
– Lionel Messi và Cristiano Ronaldo, họ đã có bộ sưu tập những danh hiệu. Anh có gì đó ít hơn họ?
Nếu bạn đang nói về những phẩm chất cầu thủ, tôi không có gì kém hơn họ. Nếu bạn nhìn vào các danh hiệu, vâng, tôi đã không vô địch Champions League… Nhưng tôi không biết bạn tính toán nó như thế nào. Tôi không bị ám ảnh bởi điều đó. Vì khi bạn làm điều tốt thì tập thể sẽ làm theo. Cá nhân không thể tốt nếu tập thể không tốt.
– Anh đặt mình vào vị trí nào trong lịch sử bóng đá? Nếu có một cái bàn, anh sẽ ngồi ở đâu?
Bạn muốn nói gì?
– Bảng xếp hạng các cầu thủ giỏi của anh?
Tôi không nghĩ việc so sánh các cầu thủ với nhau là điều phù hợp. Mọi người đều đã chơi trong thế hệ của họ, với những đồng đội khác nhau… Khó có thể so sánh được. Tôi nghĩ ai cũng có câu chuyện của mình, có lịch sử của mình và nên đối mặt với nó. Vì vậy, bảng xếp hạng của tôi có đầy đủ các vấn đề.
– Anh có nghĩ rằng cá tính của anh đã giúp anh ra khỏi khuôn khổ thế giới bóng đá?
Tôi chỉ là chính mình. Mọi người luôn cố gắng trở nên hoàn hảo. Tôi luôn nói, “Hãy là chính mình và đó là điều hoàn hảo”. Tôi không thay đổi để thành công, vì không gì cả, tôi tiếp tục là chính mình, và dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ là chính mình. Tôi chỉ chơi trò chơi của mình, tôi muốn làm mọi thứ để đội của mình chiến thắng, và phần còn lại là do chính đội bóng. Tôi không chọn để trở nên nổi tiếng, tôi không chọn… Tôi không biết các bạn nói “ngoài khuôn khổ của bóng đá” là như thế nào. Đó là một phần của công việc khi bạn trở nên tốt đẹp. Có những hậu quả. Mọi người nhận ra bạn và bạn trở nên nổi tiếng.
– “Ra khỏi khuôn khổ”, chúng tôi muốn nói rằng anh vượt ra ngoài lĩnh vực bóng đá…
À, nhưng điều đó liên quan đến những gì bạn làm trên sân. Ý tôi là, mọi người nói rất nhiều, nhưng nếu bạn không giỏi trong lĩnh vực này, bạn không phải là biểu tượng. Đối với tôi, bạn là một chú hề.
– Có rất nhiều chú hề trong thế giới bóng đá?
Cả rổ… Cả rổ.
– Trước đó anh nói: Để trở nên hoàn hảo…
(Ibra cắt ngang). Tôi đã nói rằng mọi người cố gắng trở nên hoàn hảo và một số tạo ra cá tính cho chính họ. Tôi đã nói rằng để là chính mình là phải hoàn hảo trong chính con người bạn. Giống như khi bạn hỏi tôi liệu tôi có phạm sai lầm không. Tất nhiên là tôi mắc sai lầm, nhưng ai đó tin rằng mình hoàn hảo, thì chính bản thân người đó nghĩ rằng bản thân không mắc sai lầm.
– Vâng, nhưng cuối cùng, trong mắt anh, là chính mình có phải là hoàn hảo?
Đó là những gì tôi đang nói, trở nên hoàn hảo. Nhưng tôi không cố gắng trở nên hoàn hảo, tôi chỉ là chính mình. Đó là, để được hoàn hảo. Nó không có nghĩa là tôi không mắc sai lầm, tôi mắc ai lầm mỗi ngày mà. Tôi nhớ lúc đến Mỹ, mọi người phải chọn hai mươi VĐV để tạo thành một đội hoàn hảo. Tôi đã ở đó. Đơn giản vì tôi là chính tôi. Tôi không cần đặt câu hỏi ngược lại cho bạn trước khi nói chuyện với bạn. Và, khi thực hiện các cuộc phỏng vấn của mình, mọi người muốn đọc lại nó để tìm hiểu xem nó có hay hay không. Tôi không muốn xem. Tôi không quan tâm!
– Tại PSG, anh đã nói khi rời đi: “Tôi đến như một vị vua, tôi ra đi như một huyền thoại.” Có một huyền thoại khác đã kế tục anh ở Paris?
Như tôi đã nói, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình. Tôi có câu chuyện của tôi cùng PSG. Bây giờ, đã đến lúc một người khác đến và để lại câu chuyện của họ. Tôi đã viết của tôi: “Tôi đến như một vị vua, tôi ra đi như một huyền thoại.” Không ai lấy lại được câu chuyện của tôi, họ sẽ phải tìm câu chuyện khác-của-chính-mình.
– Có phải cuộc sống là một chuỗi những câu chuyện luôn có đầu và cuối?
Luôn luôn như vậy. Quan trọng nhất là bạn bắt đầu chúng như thế nào và kết thúc chúng ra sao. Nhưng nếu bạn làm điều gì đó, bạn sẽ được nhớ đến.
– Điều đó liệu có quan trọng với anh khi anh luôn được nhớ đến không?
Không. Tôi làm tốt công việc của mình và tôi ở đây để giúp đỡ. Cố gắng giành chiến thắng và tạo ra sự khác biệt trên sân cỏ. Tôi ở đây không phải để khiến mọi người nhớ đến tôi. Mọi người nhớ đến bạn là vì bạn đã làm một điều gì đó. Không có gì khác.
– Anh kiêu ngạo hay tự phụ?
Tôi tự tin. Không kiêu ngạo, không khoe khoang, không tự phụ. Một người thiếu hiểu biết sẽ nói rằng kiêu ngạo. Một người thông minh sẽ nói là tự tin.
– Anh có cảm thấy thú vị khi được coi là một đàn ông đặc biệt không?
Tôi không đặc biệt. Tôi bình thường.
– Câu chuyện của anh và sự nghiệp của anh đã khiến anh trở nên đặc biệt, phải không?
Đó là một cái gì đó khác một chút. Mọi người vẫn bình thường. Chúng ta khác nhau theo cách thể hiện cái tôi của mình nhưng về cơ bản chúng ta đều giống nhau.
– Với lối đá và cá tính của mình, anh đã cố gắng che giấu khuyết điểm chưa?
Khi bạn đạt đến trình độ như tôi, bạn không có lựa chọn nào khác. Tôi không ở đây để chia sẻ cuộc sống của mình với cả thế giới. Tôi là một cầu thủ chuyên nghiệp, tôi chia sẻ những gì tôi muốn chia sẻ. Tôi không phải là chú hề trên Instagram, người thức dậy và tự hỏi đâu sẽ là bức ảnh đẹp nhất để gửi lời chào tới cả thế giới! Tôi muốn chia sẻ những điều trong cuộc sống hàng ngày của một cầu thủ chuyên nghiệp. Đối với tôi, cuộc sống có sự riêng tư và điều này rất quan trọng. Tôi không chia sẻ điều đó. Và có cuộc sống nghề nghiệp, tôi chia sẻ nó vì đó là một phần công việc của tôi. Tôi không giấu giếm điều gì. Tôi chỉ giữ sự riêng tư cho riêng mình.
– Anh nói về sự tự tin, đó có phải là một cách để che giấu một phần mong manh hơn của bản thân?
Không. Khi bạn tự tin, bạn tin vào những gì bạn đang làm và bạn tin vào chính mình. Nó tạo nên con người của bạn. Có thể nó mang lại lợi thế, nó khiến bạn cảm thấy dễ chịu. Nó không che giấu bất cứ điều gì. Đó là một trạng thái của tâm trí, không phải là một vấn đề của sự yếu đuối. Nó là một sức mạnh, một năng lượng.
– Anh không nghĩ rằng mình đang ngăn chặn tất cả sự mong manh bằng cách hành động ư? Đó có phải là sự hồi tưởng về thời thơ ấu của anh ở Rosengard, nơi anh từng bị gọi là “đồ ngu” là sự xúc phạm tồi tệ nhất? Sự mong manh có phải là một thứ “yếu đuối”?
Không. Tôi có một phần mong manh, yếu đuối. Tôi có những cảm xúc, những phần yếu đuối, những điều khiến tôi tổn thương. Tôi không phải là Hulk. Tôi không phải là Siêu nhân. Bạn thấy tôi trên sân luôn tự tin, bên ngoài cũng vậy, nhưng tôi có phần mong manh, yếu đuối. Tôi có những điểm yếu của tôi, những cảm xúc của tôi. Đó là điều tự nhiên.
– Dù sao thì anh cũng đã đóng vai Hulk và Superman, đúng không?
Tôi không nghĩ thế. Tôi chỉ là chính tôi. Không có gì mà … (Ibra dừng lại). Ý tôi là, tôi đã được lớn lên như thế này, tôi đã trải qua cuộc sống của mình, tôi đã trải qua những trải nghiệm của mình, tôi đã trưởng thành. Giờ tôi đã có gia đình, hai con, đó là một phần cuộc sống của tôi. Bạn trải qua các chương mới của cuộc đời, cũng như tôi. Tôi đã có những khoảng thời gian khó khăn, những khoảng thời gian tươi đẹp và cả những khoảng thời gian bình thường. Bạn cũng trải qua tất cả những cung bậc ấy và điều đó làm nên con người của bạn. Hôm nay, tôi là chính tôi. Có lẽ trong sáu tháng, một năm, tôi sẽ là một người khác.
Nó phụ thuộc vào những gì bạn đang trải qua. Tôi không còn 35, 30 hay 25 tuổi nữa. Cách suy nghĩ của tôi không còn như xưa nữa. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên. Nó là quan trọng nhất. Tôi trưởng thành hơn, tôi xử lý các tình huống khác nhau, trong và ngoài sân cỏ. Tôi muốn tận hưởng cuộc đời cầu thủ đỉnh cao của mình, chia sẻ kinh nghiệm của mình với đồng đội, lâu nhất có thể.
– Ở tuổi gần 40, anh có thể còn là một người đàn ông “cuồn cuộn” nữa không?
Không nhưng, các gã trai trẻ, liệu các cậu có thực sự đem tôi cho một tên xã hội đen không? (Cười). Bạn có một bức ảnh của tôi… Tôi không phải là một tên xã hội đen. Nếu tôi cao gần hai mét mà tôi vẫn khỏe thì đó là do tôi tập luyện và làm việc, chứ không phải vì tôi đi chơi ở bãi biển Venice và đóng vai “gã cơ bắp” (VĐV thể hình) suốt ngày. Tôi sinh ra là như thế, bố mẹ tôi cũng lớn tuổi cả rồi, tôi là chính tôi. Tôi cố gắng điều chỉnh cách chơi của mình phù hợp với bóng đá bây giờ và độ tuổi của mình. Tôi không nhanh như lúc 25 hay 30, tôi cố gắng hết sức để giúp đội.
– Vậy anh có phải là một người tốt bụng không?
Tôi là người đàn ông tốt bụng. Khi bạn hiểu tôi, tôi có một trái tim rộng lớn. Khi bạn không hiểu tôi, bạn sẽ ghét tôi.
– Bây giờ anh có muốn được mọi người yêu mến không?
Không. Tôi chỉ muốn mọi người biết ơn khi tôi làm điều gì đó đúng đắn. Yêu hay ghét. Được yêu hay bị ghét… Tôi muốn nói, tình yêu là gì? Hãy nói với tôi đi! Những người thân thiết với bạn, đó là tình yêu. Các CĐV chẳng hạn. Tôi sẽ lấy ví dụ từ Inter. Khi tôi ở đó họ yêu tôi, khi tôi rời đi họ không còn yêu tôi nữa. Vậy tình yêu là gì?
– Gia đình, những người thân yêu …
Chính xác. Khi bạn làm điều gì đó tốt, họ yêu bạn, và sau đó, đột nhiên, họ nói: chúng tôi không còn yêu bạn nữa. Đó là tình yêu? Không. Tôi không cần được yêu như vậy. Tôi muốn mọi người công bằng và tận hưởng những gì tôi làm nếu tôi làm đúng. Nhưng nó là một phần của một điều lớn hơn. Tôi không tìm kiếm tình yêu như những người đi làm từ thiện để được nói rằng, “Chà, anh ấy là một chàng trai tốt!” Nó rất giả tạo. Nếu tôi làm điều gì đó, tôi làm vì tôi muốn.
Không ai biết. Tôi làm điều đó bằng cả trái tim mình. Nhưng một số người làm điều đó bằng cái đầu của họ. Họ làm từ thiện để mọi người nói về họ: “Chết tiệt, anh ấy là một người tốt. Anh ấy đã gửi tiền cho bệnh viện, anh ấy đã gửi tiền ủng hộ quỹ chống virus corona…”, vân vân và mây mây. Tôi có làm, nhưng tôi không nói. “Sự khác biệt lớn.”
– Đó có phải là điều tồi tệ nhất trong bóng đá ngày nay?
Nhưng bây giờ nó là một phần của thế giới! Mọi người muốn trở nên hoàn hảo. Họ muốn xây dựng một hình ảnh, đại loại kiểu cảm thán: “Chà!” Cuối cùng, tất cả họ sẽ bắt kịp với thực tế, theo trend cả. Chúng tôi sẽ biết họ thực sự là ai. Hãy nhìn Tiger Woods. Anh ấy được cho là chàng trai hoàn hảo nhất trên trái đất … Hãy cứ là chính mình, đừng cố gắng chơi trội và trở thành một người không phải như vậy. Nếu không, cuối cùng, bạn sẽ phải trả giá đắt vì nó. Nếu bạn muốn làm điều đó, bạn hãy làm điều đó. Đừng làm điều đó vì bạn được cho là nó tốt hoặc nó sẽ giúp ích, hoặc khiến bạn trở nên hoàn hảo. Nó chỉ là thao tác. Tôi không muốn bị thao túng. Những gì bạn thấy trên mạng xã hội của tôi là cuộc sống thực. Của một người. Không phải hai.
– Không đeo mặt nạ ư?
Không hề.
– Khi mọi người hỏi liệu anh có muốn được yêu thương hay không, họ nghĩ về việc anh đã học thuộc bài quốc ca Thụy Điển. Người ta có cảm tưởng rằng anh muốn đạt được sự tôn sùng nào đó trên quê hương mình mình. Chúng ta nhầm lẫn chăng?
Khi tôi còn nhỏ, tôi không cảm thấy mình là Thụy Điển (bố Ibra là người Bosnia, mẹ là người Croatia). Bởi vì họ khiến tôi cảm thấy mình khác biệt. Tôi bị đối xử khác, bị đánh giá khác, bị nhìn nhận khác… Đó là lý do tại sao tôi không cảm thấy mình là người Thụy Điển 100%. Tôi đã cảm thấy như vậy. Nhưng nếu họ khiến tôi cảm thấy mình là giống họ, tôi sẽ là người Thụy Điển 100%. Nhưng, bây giờ, tôi nói điều đó, tôi là người Thụy Điển 100%. Lúc còn trẻ, trước đây tôi nghĩ khác, nhưng bây giờ, lớn hơn, tôi có kinh nghiệm, tôi là người Thụy Điển 100%. Đây là một đất nước Thụy Điển mới. Đây là thế giới bây giờ. Ở Pháp, điều đó cũng vậy. Vẫn có những người nói về nước Pháp cũ. Ồ! Chúng tôi đang ở vào năm 2021! Thế giới đầy hỗn hợp, tương phản khác nhau. Và chỉ vì bạn như vậy không có nghĩa là bạn không thể cảm nhận được 100% Pháp hay 100% Thụy Điển. Nhưng khi bạn bạn còn trẻ, bạn không thể hiểu được nó. Bạn đang ở trong giai đoạn mà bạn học hỏi và bạn thu thập thông tin để có kiến thức, để hiểu về cuộc sống xung quanh. Bạn đau khổ một chút vì điều này. Nhưng có những hậu quả cho tất cả điều này. Về mặt tinh thần, khi bạn bị đối xử khác biệt vì bạn khác với họ, thì thật khó khăn. Nó giống như những gã trai trẻ quấy rối người khác ở trường. Mọi người tự nhủ: “Không sao đâu, rồi sẽ qua”. Họ không biết có những hậu quả tinh thần nhiều năm sau đó. Người bị quấy rối có thể trở nên bất ổn về tinh thần do hậu quả của những sang chấn này. Tôi luôn nói rằng tốt hơn là nên đánh một đòn lớn vì nó đau đớn trong năm phút. Sau đó thì thôi. Khi bạn bị quấy rối, hậu quả có thể là suốt đời. Nhưng tất cả những người này đều không có kinh nghiệm, những người thiếu hiểu biết vẫn nghĩ rằng họ đang sống trong thế giới cũ của họ. Vợ tôi là người Thụy Điển 100%. Vì vậy, các con tôi đến từ một sự tương phản, nhưng chúng cũng 100% là người Thụy Điển. Điều đó thật đẹp. Đây là thế giới hiện tại. Một thế giới cởi mở.
– Anh có còn cảm thấy sự phân biệt chủng tộc này ở Thụy Điển không?
Không phải tôi, nhưng nó vẫn tồn tại, tất nhiên, với những người khác. Ở khắp nơi trên thế giới. Sẽ luôn có những người thiếu hiểu biết. Trong khi chúng ta ở đó để chia sẻ tình yêu và niềm vui trên trái đất này và trong những gì chúng ta làm tốt nhất. Tôi chơi bóng đá. Tôi không chơi một thứ gì khác ngoài bóng đá để lan tỏa tình yêu đó. Cách tốt nhất của tôi để lan tỏa tình yêu và niềm vui là với thứ bóng đá của mình. Đó là tất cả.
– Quan điểm của anh luôn khác biệt với siêu sao bóng rổ LeBron James?
Tôi đã nói rằng chúng tôi không chơi trò chính trị. Chính trị chia rẽ con người. Bóng đá trong thế giới của tôi gắn kết mọi người. Sự khác biệt lớn. Bởi vì tôi đủ may mắn để có thể gặp và biết những người mà tôi sẽ không bao giờ biết nếu tôi không chơi bóng đá. Tôi đã gặp mọi người từ khắp nơi trên thế giới. Chúng tôi đoàn kết mọi người. Chính trị chia rẽ. Nếu tôi muốn dấn thân vào con đường chính trị, tôi sẽ dấn thân vào chính trị. Chúng ta chỉ nên làm những gì chúng ta giỏi. Thể thao và chính trị thuộc hai phạm trù khác nhau. Nếu bạn thông minh, bạn hiểu nó.
– Chẳng phải là anh ngại đứng lên sao?
Đó không phải là một vấn đề của việc đảm nhận một vị trí hay không. Nó về những gì bạn làm và thông điệp bạn muốn truyền tải. Những người làm bóng đá chúng tôi lan tỏa tình yêu và niềm vui. Bạn không thể mang chính trị của bạn đến thế giới của tôi. Tôi không ở đây để gửi nhầm thông điệp cho mọi người. Tôi chỉ ở đó để đoàn kết, để lan tỏa tình yêu và niềm vui. Đây là cách tốt nhất mà chúng tôi phải làm. Bóng đá hoặc thể thao. Bởi vì chúng tôi giỏi về nó. Tôi xuất sắc trong bóng đá.
– Đâu là nỗi buồn, nỗi đau của anh?
Mỗi giai đoạn khác nhau sẽ có những nỗi buồn, nỗi đau khác nhau. Bây giờ tôi đã có một gia đình. Với hoàn cảnh chúng ta đang sống, bị cách ly, Covid, bộ mặt của thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Mọi thứ ở Italia tốt hơn, vì vậy gần đây tôi đã ra ngoài ăn. Tôi bắt đầu nhìn thấy mọi người và đám đông, chen lấn. Nó khác biệt, kỳ lạ. Tôi đã không còn quen với nó nữa. Tôi chỉ muốn một điều, và đó là về nhà. Tôi không còn quen với tất cả những điều này nữa. Tôi đã từng ở nhà, đeo khẩu trang trong một thời gian dài, và giờ đây khi đi ra ngoài, tôi vẫn tiếp tục đeo khẩu trang. Về mặt tinh thần, sẽ không dễ dàng để vượt qua nó, tôi hy vọng rằng mọi thứ sẽ đi vào nề nếp và chúng tôi sẽ quen với tất cả những điều đó. Để mọi thứ trở lại như trước. Nhưng sẽ có những hậu quả trong tương lai, chắc chắn như vậy.
– Anh sợ hãi điều gì ?
Sợ hãi là gì? Nó phụ thuộc vào lăng kính mà bạn muốn nói đến. Tôi không ngại đương đầu với những thử thách. Tôi không sợ cố gắng làm mọi thứ. Sợ … (Ibra ngập ngừng.) Sợ bị ốm, vâng. Nhưng bạn không thể lý luận như vậy, bởi vì bạn sẽ phát điên. Tất nhiên tôi có lo sợ nhưng tôi là người tích cực. Tôi cố gắng trở thành người lạc quan, ít nhất là thế.
– Nói đến sợ hãi, khi anh lên chức bố, sự sợ hãi còn lớn hơn, phải không?
Chúng ta không thể nói về nỗi sợ hãi khi chúng ta nói về trẻ em. Ngược lại, chúng ta có thể nói về sự yếu mềm. Khi bạn có con, chúng trở thành điểm yếu của bạn. Chúng ta đã nói về những điểm nhạy cảm và cảm xúc. Con cái của bạn trở thành điểm yếu của bạn. Bởi vì cuộc sống của bạn không còn nằm trong tay bạn nữa, nó nằm trong tay của bọn trẻ. Chúng trở thành điều quan trọng nhất. Điều quan trọng hơn là điều gì xảy ra với chúng so với bạn bây giờ. Chính nó đang trở thành một điểm yếu … (Ibra không nói nữa). Các bạn, đã ba mươi phút rồi! Tôi không cho bạn thời gian nhiều hơn nữa đâu. Giá của tôi quá đắt để tiếp tục nói chuyện với bạn!
– Anh đáng giá bao nhiêu?
Rất nhiều… Hãy hỏi PSG ấy!
– Anh vẫn còn năm hay mười phút?
Đi đi! Chúng ta đang phỏng vấn, nhưng tôi còn có những việc khác phải làm!
– Chúng tôi muốn nói chuyện với anh về việc nghỉ hưu. Anh có sợ phải chia tay sân cỏ không?
Tôi đang suy nghĩ. Đối với mọi cầu thủ, rất khó khi bạn phải giải nghệ. Trong sự nghiệp của bạn, mọi thứ đã được lập trình. Mỗi ngày, bạn thức dậy, ăn sáng, tập luyện, tập luyện xong, và sau đó sẽ có người chăm sóc bạn, chuẩn bị bữa trưa cho bạn, bạn trở về nhà, bạn nghỉ ngơi, bạn đi chơi với gia đình hoặc làm bất cứ điều gì, và ngày hôm sau cũng vậy. Bạn nhấn lại nút “lặp lại”. Chúng tôi được lập trình sẵn trong đầu. Và đã hai mươi lăm năm đối với tôi. Ngày bạn dừng lại, vào buổi sáng đầu tiên, bạn thức dậy và tự nói với chính mình: “Mình đang làm cái quái gì thế này?” Bạn không còn được lập trình và bạn đang bước vào một chương mới trong cuộc đời mình. Và điều đó làm tôi sợ. Tôi sẽ làm gì ? Nhưng tôi vẫn chưa đến ngày đó, tôi không muốn nghĩ về nó. Khi điều đó xảy ra tôi sẽ xử lý.
– Ở Pháp, chúng tôi gọi đó là cái chết nhỏ.
Đó, nó đấy, đúng là như vậy. Sau đó, nó phụ thuộc vào tính cách của bạn, cách bạn đối mặt, cách bạn chiến đấu, cách bạn phản ứng … Nó không phải là dễ dàng …
– Anh không cảm thấy muốn thư thái khi nghỉ hưu? Được uống những gì mình muốn, ăn những gì mình thích..
Sau khi kết thúc sự nghiệp sân cỏ, tôi muốn biến mất … Khi bạn sống trên thế giới này chừng nào bằng thời gian tôi sống, bạn biết bạn đã phải trải qua những gì về tinh thần và thể chất. Vì vậy, tôi chỉ muốn biến mất và tận hưởng cuộc sống của mình.