Nổi lên từ giữa thập niên 1990, Lippi giúp Juventus trở lại ngôi vô địch Serie A sau 9 năm chờ đợi, ngay trong mùa đầu tiên dẫn dắt. Ở mùa kế tiếp, Juventus vô địch Champions League. Ai dám động đến người hùng Lippi trong giai đoạn ấy? Bất cứ khi nào cảm thấy “khó ở”, Lippi lập tức đưa đơn từ chức, và giới lãnh đạo Juventus hốt hoảng chỉnh sửa những chỗ ông không thích.
Cứ thế, cho đến cái ngày mà ban giám đốc đồng thanh bật ra từ “cám ơn”, rồi họ bắt tay tạm biệt, ngay khi Lippi đặt đơn từ chức lên bàn họp. Juventus thông báo hành động từ chức của Lippi, khen ngợi vị HLV đã chủ động ra đi “như một người đàn ông có trách nhiệm”, rồi nói tràng giang về những chuyện như trái đất vẫn quay và Juventus vẫn phải tiếp tục chiến thắng dù đã chia tay HLV khả kính…
Phải đắn đo, thận trọng với từng chi tiết nhỏ, chứ sao lại ỷ mình giỏi đến nỗi chuốc ngay cái thất bại thảm hại, lạnh lùng, để các giám đốc cười (thầm) vào mặt? Từ chức nghĩa là không nhận tiền bồi thường hợp đồng, lại phải ngồi xem những kẻ đáng ghét phán xét số phận của mình, chấp nhận cho mình từ chức, rồi cả đám hả hê với nhau sau khi tống tiễn HLV trưởng. Đấy là thất bại, là bài học nhớ đời của Marcello Lippi – một nhân vật bóng đá rất tiêu biểu trên xứ sở Calcio.
Không đời nào Lippi sai lầm như thế nữa, từ cái ngày từ chức ở Juventus năm 1999. Ông sang Inter, và hãnh diện “tuyên án chính mình” (phải sa thải) ngay sau vòng đấu khai mạc Serie A. Chủ tịch Massimo Moratti chịu thế nào nổi với câu nói của Lippi. Inter đành sa thải, và Lippi lạnh lùng lãnh tiền bồi thường hợp đồng, thảnh thơi chờ đến hết mùa bóng để trở lại… Juventus.
Cũng từ “bài học Lippi” hồi đầu thiên niên kỷ mới, khái niệm từ chức gần như không còn tồn tại trong bóng đá nhà nghề. Báo giới thi nhau trưng ra núi tiền mà Chelsea phải đền bù cho các HLV bị họ sa thải. Hoặc làm tính đơn giản xem HLV nổi tiếng như Jose Mourinho từng lãnh bao nhiêu tiền đền bù…
Kệ, đấy là chuyện của các HLV giỏi. Phần mình, HLV Ole Gunnar Solskjaer của M.U đang đứng trước một cơ hội quá tuyệt vời. Ông mà đưa đơn từ chức, thì đấy sẽ là cái điều vĩ đại mà hầu như không HLV danh giá nào làm nổi, trong kỷ nguyên này. Ông sẽ là HLV đỉnh cao hiếm hoi chứng tỏ được rằng ít ra mình vẫn còn biết xấu hổ, rằng tiền bạc không phải là thứ quan trọng duy nhất trên đời. Ngày xưa, Solskjaer vào sân từ ghế dự bị, ghi 4 bàn, để rồi vẫn phải ngồi dự bị trong trận kế tiếp. Một nhân vật như thế có đủ thông minh, hoặc liêm sỉ, để làm một phát “từ chức mẫu” hay không?