Sau màn trình diễn của ĐTQG, sự quan tâm của bóng đá Việt Nam hướng về ĐT U23 Việt Nam trong hành trình tìm vé đến VCK U23 châu Á. Nhiều người nói về những khó khăn mà ông Park Hang Seo đang đối diện khi tập thể hiện tại có rất ít các ngôi sao được dư luận quen mặt thuộc tên. Nó rất khác với thời điểm ông Toshiya Miura cầm lứa Công Phượng, Xuân Trường tìm vé đến sân chơi châu lục hay ông Park tiếp quản rừng sao của những người tiền nhiệm.
Về cơ bản, U23 Việt Nam hiện nay không có sự kế thừa về mặt danh tiếng khi lứa cầu thủ hiện nay đang ở hành trình tìm kiếm chỗ đứng. Nhưng cũng chính vì điều này mà ông Park Hang Seo phải nhọc tâm hơn trong việc xây dựng đội ngũ.
Có thể, lứa cầu thủ hiện nay không có được xuất phát điểm về mặt danh tiếng, chỗ đứng như lứa đàn anh cách đây không lâu. Có nhiều nguyên nhân để giải thích cho điều này. V.League khắc nghiệt khiến các đội bóng không dành cơ hội ra sân cho các cầu thủ trẻ. Ngay cả việc tác động từ cấp quản lý khi đưa ra những quy định buộc phải dùng cầu thủ trẻ cũng bất khả thi vì nó ảnh hưởng đến quyền lợi sát sườn của các CLB. Đó là chưa kể đến việc, giải đấu bị hoãn rồi hủy, các sân chơi trẻ bị đóng băng khiến các cầu thủ trẻ mất đi cơ hội cọ xát, trui rèn bản lĩnh.
Khó khăn là điều dễ nhìn thấy. Thế nhưng, không phải vì thế mà chúng ta hạ mục tiêu tìm vé đến VCK U23 châu Á và xa hơn nữa là tìm kiếm những biểu tượng mới cho đội tuyển. Hơn thế nữa, những sân chơi này, những trải nghiệm có được từ thực chiến sẽ giúp các cầu thủ trưởng thành.
Bóng đá Việt Nam phải làm quen với khó khăn và có giải pháp hữu hiệu để tạo nguồn về nhân lực. Điều này phụ thuộc vào chiến lược ở cấp độ vĩ mô cũng như sự mát tay trong đào tạo của thầy Park.