Chia sẻ trên facebook cá nhân, HLV Kiatisak đã kể về những kỷ niệm của anh với đồng nghiệp Dương Minh Ninh từ lúc còn thi đấu, cho đến khi sau này khi cả hai cùng sát cánh nhau ở vai trò HLV của CLB Hoàng Anh Gia Lai. Anh viết:
Chúng tôi đã làm việc việc với nhau hơn 20 năm, từ ngày anh ấy còn thi đấu ở HAGL và tôi cũng thế. Lúc tôi đến thi đấu ở đội bóng phố Núi, anh Minh Ninh cũng đá ở vai trò tiền đạo, nhưng khi có tôi anh ấy đã chấp nhận lùi xuống để hỗ trợ cho tôi và cả những trung phong khác mà chẳng hề bất mãn hay có thái độ gì. Anh ấy là một đồng đội rất đáng yêu và luôn hỗ trợ anh em.
3 năm trước, lúc tôi về nắm HAGL, anh Minh Ninh đang giữ vai trò HLV trưởng và là giám đốc của học viện HAGL, nhưng anh ấy đã chấp nhận làm trợ lý cho tôi. Ngoài việc là anh em tốt, anh Ninh còn là một trợ thủ đắc lực của tôi trong lúc tập luyện và thi đấu. Trong mọi việc, chúng tôi luôn hợp nhau một cách kỳ lạ. Hai đứa tôi có thể ngồi trò chuyện cả buổi về công việc hoặc những vấn đề ngoài chuyên môn vào mỗi sáng.
Những ngày nghỉ hoặc lễ ở Việt Nam, anh ấy luôn mời tôi về nhà cho có không khí gia đình, vì sợ tôi buồn. Anh ấy bảo: “Tớ không muốn cậu trở thành một HLV trầm cảm”. Tôi nhớ, một ngày đầu năm mới khi tôi quay lại làm việc ở HAGL, Minh Ninh đã tặng tôi một cây xương rồng đá, bởi ở Thái Lan, vợ tôi cũng rất thích trồng giống xương rồng này. Anh ấy bảo: “Tặng bạn để chăm sóc cho đỡ nhớ vợ”. Những lúc tôi về Thái, anh ấy sẽ nhận chăm cây giúp tôi.
HLV Minh Ninh là một người say việc, nhưng anh ấy lại rất thích làm việc ở những quán cà phê có cảnh đẹp. Nói chung, cứ có hoa lá cành là anh ấy thích lắm và lúc nào cũng kè kè cái máy tính trên tay. Anh ấy luôn tự hào ở những thời điểm bản thân được gọi lên làm trợ lý tại các ĐTQG Việt Nam. Đấy là niềm tự hào của anh ấy khi được khoác trên mình chiếc áo đội tuyển và mỗi khi trở về, Ninh luôn có quà cho tôi là những chiếc áo của tuyển Việt Nam.
Ngày trước, anh Dương Minh Ninh không thích lái ô tô và thường chở tôi bằng xe máy. Sau này có điều kiện, anh ấy đã sắm một chiếc xe để thuận tiện cho công việc và hay chở tôi đi ngắm phố phường. Anh ấy rất vui và tự hào về chiếc xe ấy, vì nó là công sức lao động chăm chỉ của bản thân. Tôi vẫn nhớ mỗi lần tôi về Thái Lan nghỉ ngơi, anh ấy hỏi bạn có thích quà lưu niệm nào của Việt Nam để tặng bạn bè không? Rồi anh ấy tự tay đi kiếm những món quà mà nghĩ rằng gia đình và bạn bè tôi sẽ thích.
Nhà anh Ninh ở Pleiku, nên anh ấy không ngủ ở Hàm Rồng cùng đội bóng, nhưng mỗi sáng anh ấy luôn có mặt đúng giờ như một chiếc đồng hồ. Thật sự, tôi không biết bản thân mình sẽ ra sao nếu sắp tới quay lại Hàm Rồng làm việc mà không có anh ấy, người anh em tuyệt vời và khó ai thay thế được của tôi. Xin vĩnh biệt bạn của tôi!