– Phóng viên: Tình cảm của anh với Atletico quan trọng như thế nào trong công việc? Liệu ở một câu lạc bộ thì có giống như thế không?
– HLV Diego Simeone: Tôi nhận ra điều gì đang xảy ra một cách nhanh chóng hơn, không chỉ ở trên sân. Ví dụ là trận đấu với Valencia hôm thứ Bảy vừa rồi. Tôi rất hiểu các CĐV. Tôi biết rằng, dù chúng tôi đã có một hiệp một rất tệ, họ vẫn sẽ không quay lưng với chúng tôi trong hiệp hai. Họ sẽ cổ vũ chúng tôi cho tới hết trận. Sau đó, nếu kết quả không tốt, có thể sẽ là những lời chỉ trích rất nặng nề. Nhưng họ không bao giờ làm điều đó trong trận. Tôi đã ở đây gần như cả cuộc đời mình. Nhiều năm khi là cầu thủ. Và bây giờ là nhiều năm khác khi là HLV.
– Anh thấy mình giống HLV nào nhất trong số những HLV đã có ảnh hưởng tới anh?
– Tôi cũng không biết nói thế nào, khi anh còn chơi bóng, anh sẽ không thể biết sau này mình sẽ trở thành một HLV như thế nào. HLV đầu tiên của tôi là Bilardo. Lúc đó tôi như một miếng bọt biển, những gì ông ấy truyền tải tôi đều cố gắng thâu nạp vào hết. Tiếp theo là Luis, ông ấy mang tới cho tôi sức mạnh và cảm giác an toàn.
Coco Basile cũng là một người đặc biệt. Ông ấy có một biệt tài là khả năng nói chuyện truyền cảm hứng. Ông ấy có câu nói mà tôi nhớ mãi, là nếu cần phải nhảy xuống bể bơi thì cứ nhảy đi, đừng nhìn xem có nước hay không. Rồi Bielsa. Ông ấy giúp tôi trưởng thành rất nhiều. Dưới sự chỉ bảo của ông, tất cả chúng tôi đều trở thành những HLV giỏi hơn. Tôi học được rất nhiều từ ông ấy.
– Làm sao mà anh có thể đảm bảo là thất bại sẽ không ảnh hưởng tới các cầu thủ?
– Khó lắm. Nhưng để tận hưởng chiến thắng anh cần phải học cách tiêu hóa thất bại. Anh luôn biết mình cần phải nỗ lực nhiều hơn sau mỗi thất bại. Rằng thất bại là bài học để anh trưởng thành, để anh tiến bộ hơn. Nhưng không vì thế mà anh không thấy khổ sở, dằn vặt.
– Atletico có ý nghĩa như thế nào với anh?
– Đội bóng này chính là cuộc sống của tôi. Tôi đã gắn bó với nơi này, cả trong tư cách cầu thủ lẫn HLV, 15, 16 năm rồi. Tôi trưởng thành ở đây, ra đi, rồi trở lại, trải qua đủ hết niềm vui, nỗi buồn.
– Làm thế nào để duy trì khát khao sau khi vô địch La Liga?
– Rất khó đấy. Ví dụ, năm 1996, chúng tôi vô địch sau 28 năm chờ đợi. Rồi phải đợi thêm 18 năm nữa trước khi có chức vô địch tiếp theo, và thêm 7 năm nữa cho chức vô địch mùa trước. Với chúng tôi, vô địch đã khó, bảo vệ được chức vô địch còn khó hơn. Real Madrid, Barca, Juventus, Bayern mới là những nhà vô địch bẩm sinh. Điều chúng tôi có thể làm là rút ngắn thời gian chờ đợi, từ 25 xuống còn 9, rồi 7, và để xem có thể ít hơn 7 hay không?
– Anh kiểm soát sự cạnh tranh giữa các cầu thủ như thế nào?
– Không hề dễ dàng. Nhất là với những cầu thủ trẻ. Nhưng mỗi người đều phải tự học cách để kiềm tỏa cái tôi của mình, đặt lợi ích của đội bóng lên trên hết. Ví dụ trong trận đấu với Valencia. Lodi và Lemar đã chạy dọc sân để ăn mừng bàn thắng ấn định tỉ số 3-2, dù trước đó họ không hề muốn phải rời sân. Lợi ích của đội bóng là không thể thỏa hiệp.
– Argentina có phải là ứng cử viên ở kỳ World Cup tới hay không?
– Trước hết anh phải nghĩ tới việc vượt qua vòng bảng đã. Sau đó mới xem những trở ngại tiếp theo là gì. Đó là cách tốt nhất để thành công ở một kỳ World Cup.
– Liệu có khả năng các cầu thủ sẽ tự mãn sau chức vô địch Copa America?
– Không, thành công ấy sẽ là cú hích với họ. Tôi thấy Scaloni và các cầu thủ rất gần gũi với nhau, cùng nhau vượt qua những trở ngại. Tập thể như thế sẽ chỉ có sự hòa thuận, nhưng không có sự hời hợt.
– Anh nhớ gì về quãng thời gian ở Italia? Anh có định trở lại?
– Tuyệt vời. Tôi đến khi còn trẻ, và học được rất nhiều điều. Tôi thích Italia, con người ở đó, cách họ sống, và cả bóng đá Italia nữa. Đó là nơi tôi đã để lại nhiều ký ức đẹp. Tôi không thể nói trước điều gì về tương lai. Lúc này đây tôi vẫn đang rất hạnh phúc, nhưng tất nhiên câu chuyện nào cũng phải có hồi kết…
– Anh có hối tiếc điều gì không?
– Không. Những quyết định trong sự nghiệp của tôi đều là sự kết hợp giữa bản năng và lý trí. Tôi không có gì phải hối tiếc cả. Tôi có nên hối hận với những sự thay đổi người trong trận đấu với Valencia – Felipe thay cho Joao (Felix) và Cunha thay cho Lemar – nếu chúng tôi thua trận hay không? Tất nhiên là không. Nhưng tôi sẽ nghĩ là chúng tôi có thể làm được tốt hơn.
– Đâu là những tính cách chung giữa Simeone-cầu-thủ và Simeone-HLV?
– Tất cả. Hạnh phúc lớn nhất của tôi trong vai trò HLV là khi tôi nhìn thấy những gì mà tôi muốn thấy ở trên sân. Những lúc như thế, tôi tự hào vô cùng về các cầu thủ của mình.
– Xin cám ơn anh vì cuộc trao đổi.