Thật khó tin, HAGL lại có 3 điểm theo một kịch bản “không tưởng” như thế. Và thật khó tin, Hà Nội FC lại trở nên xoành xĩnh như vậy trước một đối thủ đang đứng bép bảng và lép vế về mọi thứ. Văn Quyết và các đồng đội đã ném qua cửa sổ quá nhiều cơ hội nhưng cũng cần phải nói lại, Hà Nội không may mắn nhưng họ cũng chưa cho thấy sự sẵn sàng cho các phương án chiến thuật lẫn tâm lý thi đấu.
Đã nói tới Hà Nội thì phải nhắc tới Thể Công Viettel, một đội bóng đã trở nên “tầm thường” khi đối đầu với Nam Định. Cần phải nhấn mạnh, đối thủ chơi quá hay nhưng câu chuyện ở đây, người ta chẳng thấy tinh thần chiến đấu hay cái chất lính của Thể Công Viettel như nhiều người vẫn hay “biên tút đăng facebook”. 0-3 là trận thua đậm nhất của Thể Công Viettel trước Nam Định kể từ ngày họ hiện diện tại V.League. Thomas Dooley sẽ được nhắc tên trong vai trò người sa bàn. Nhưng sẽ tội lỗi nếu đổ hết lên đầu nhà cầm quân này tất cả trách nhiệm.
Thể Công Viettel đang rơi theo phương thẳng đứng. Họ trượt dài sau cái ngày ra để “huyền thoại” trở lại và Thạch Bảo Khanh phải ra đi như một phần để chứng minh, đội bóng đi xuống là do năng lực của người cầm sa bàn mà quên đi rằng, điều cốt lõi của vấn đề, Viettel đã có sự chuẩn bị không tốt ngay vạch xuất phát. Thực tế, đã có những câu chuyện bên lề mang tính đặc thù của Thể Công Viettel nhưng ai lên tiếng, ai phản biện lại là một câu chuyện rất khác.
Lại phải nhắc lại, cái tên Thể Công đã đi vào huyền thoại, việc lấy lại phiên hiệu này phần nào đó đánh thức tình yêu trong tâm trí nhiều CĐV. Nhưng “chiếc áo không làm nên thầy tu”, Thể Công Viettel cần phải thay đổi mạnh mẽ nếu không muốn ngồi ngoài cuộc chơi. Sự thay đổi ấy bằng đầu bằng cách nhìn vào sự thật, nhìn vào những tồn tại đang hiện diện trong lòng đội bóng. Bằng không, Thomas Dooley cũng bình thường và cũng đến rồi đi như bao người trước đó.