Vào năm 2021, khi đang suy ngẫm về cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa các HLV ở Premier League và châu Âu, Pep Guardiola từng thổ lộ: “Y đã biến tôi thành một chiến lược gia đáng sợ hơn”. Y ở đây là Jurgen Klopp, đối thủ – đối tác huấn luyện của Pep kể từ ngày rời Tây Ban Nha. Các đội trưởng của Pep đã liên tiếp nâng cao chức vô địch Premier League, FA Cup và sau đó là Champions League. Một thập kỷ sau khi ghi bàn cho Klopp trong trận chung kết Champions League tại Wembley, Ilkay Gundogan lại lập cú đúp cho Guardiola trong trận chung kết FA Cup tại Wembley.
Gundogan cảm thấy mình như một người bạn tâm giao trong bóng đá của Guardiola, nhưng cũng là một chú bồ câu đưa thư. Klopp thường nhắn tin chúc mừng cựu tiền vệ của mình khi Man City giành được thứ gì đó, và những lời chúc đó lập tức bay đến tai Pep. Gundogan hiện đã đến CLB cũ, cũng là ngôi nhà tinh thần của Guardiola là Barcelona. Nhưng anh vẫn là một nhân chứng cho thấy Pep đã bị ảnh hưởng như thế nào bởi một HLV từng khiến ông mất ăn mất ngủ nhiều nhất.
Thành tích của Pep Guardiola sau những mùa giải họ đối đầu với Klopp là 5 chức vô địch Premier League và 2 Bundesliga. Tuy nhiên, Klopp có xu hướng đánh bại Pep ở những màn đấu trí 90 phút hơn là 9 tháng dài dằng dặc. Bản chất của hiện tượng này cũng bởi Pep thường nắm những CLB có nguồn lực dồi dào hơn Klopp (Bayern Munich, Man City so với Dortmund, Liverpool). Klopp chưa bao giờ được cầm một đội bóng mạnh nhất để biến nó thành đội bóng hay nhất, nhưng việc đánh bại đội bóng của Pep lại là một niềm vui.
Tuy nhiên, phương pháp thiết lập ưu thế của Pep lại phải vay mượn từ Klopp. “Tôi đã học được rất nhiều điều từ việc theo dõi Liverpool”, chính Pep thú nhận vào tháng 1/2023. Ông đã học từ lúc theo dõi Dortmund ngay từ trận đầu tiên cầm Bayern (thua Dortmund của Klopp 2-4), và lĩnh hội được sự nguy hiểm của thứ bóng đá phản công tốc độ.
Chủ đề lặp đi lặp lại trong nhiều thất bại đau đớn nhất của Pep Guardiola trong thập kỷ tiếp theo là khả năng phá vỡ sự chuyển đổi trạng thái nhanh chóng; những thay đổi chiến thuật của ông thường dựa trên nỗ lực chống lại điều này. Việc ông sử dụng các hậu vệ cánh bó vào trung lộ bắt đầu ở Bavaria, và nó được thiết kế một phần để che chắn cho hàng phòng ngự khi Bayern mất bóng.
Tuy nhiên, sự yêu thích đột ngột của Pep đối với các hậu vệ cánh được chuyển thành trung vệ đã phản ánh qua những bài học kinh nghiệm ở Anfield. Giải thích về vai trò của Nathan Ake, Pep nói: “Tôi cần những nhân tố phòng thủ phù hợp để giành chiến thắng trong các cuộc đấu tay đôi”. Ông thán phục mô hình 4 cầu thủ chạy cánh của Liverpool. Trong đó có Mohamed Salah, người đã ghi bàn vào lưới Man City trong 4 trận khác nhau ở mùa trước. Hay cả Sadio Mane, người cũng đã ghi 4 bàn vào lưới Man City trong một mùa.
Do đó, Pep cần những hậu vệ có thể phá hủy mô hình đó. Manuel Akanji từng nằm trong tầm ngắm của Liverpool trong quá khứ. Anh cũng đến từ Dortmund, giống như Gundogan và Erling Haaland. Điều gây tò mò là, trong giai đoạn của Klopp tại Anfield, Man City đã ký hợp đồng với 3 cầu thủ từ CLB cũ của nhà cầm quân người Đức, trong khi Liverpool không mua ai. Trước đó, Bayern của Pep cũng đã chiêu mộ Robert Lewandowski của Dortmund. Pep mua để làm gì vậy?
Tuy nhiên, cả Klopp và Pep đều không có mối liên hệ rõ ràng với tiền đạo trung tâm thông thường. Việc trao đổi ý tưởng có thể là một vấn đề hai chiều. Nếu một người được coi là tông đồ của lối high-pressing, người kia là cha đỡ đầu của những đường chuyền và sở hữu bóng, thì sẽ có những mẫu số và ảnh hưởng chung theo cả hai hướng.
Nếu thường có sự khác biệt trong suy nghĩ về các cầu thủ chạy cánh, với việc Man City luôn muốn mở rộng hoạt động ở chiều rộng đường biên và các cầu thủ ghi bàn của Liverpool lại hoạt động hẹp hơn, bên trong các hậu vệ cánh thì vai trò kép của Raheem Sterling và Leroy Sane mà Pep đã tạo ra, chắc chắn lấy cảm hứng từ lối chơi của Klopp.
Trong khi đó, họ có sự yêu thích chung đối với số 9 ảo. Liverpool có số 9 ảo hay nhất Premier League là Roberto Firmino, còn Pep cũng dùng số 9 ảo trước khi Haaland đến.
Firmino phản ánh một ưu tiên chiến thuật khác: với xu hướng lùi sâu, Liverpool có 4 cầu thủ trong một khu vực tưởng chỉ có hàng tiền vệ trung tâm 3 người. Cầu thủ thứ 4 của Man City thường là những hậu vệ cánh, dù là Fabian Delph, Oleksandr Zinchenko hay Joao Cancelo. Bây giờ đã có sự đảo ngược vai trò khi cầu thủ thứ 4 của Liverpool là một hậu vệ cánh: Trent Alexander-Arnold. Alexander-Arnold đã thừa nhận rằng anh vẫn đang nghiên cứu John Stones và Rodri để hiểu rõ hơn về nhiệm vụ ở hàng tiền vệ của mình. Stones, trung vệ đã trở thành tiền vệ lai, là phát kiến mới nhất của Pep Guardiola.
Trong khi đó, mỗi khi thiếu Andy Robertson do đang bị chấn thương, Klopp có thể sẽ tung Joe Gomez vào vai Ake, một trung vệ hoạt động ở vị trí hậu vệ trái. Hàng tiền vệ của Klopp đã mang phong cách của Pep, với nhiều cầu thủ giỏi kỹ thuật và thiên về tấn công hơn và ít người đoạt bóng hơn. Có lẽ đó là dấu hiệu cho thấy Pep Guardiola, người từ lâu đã đề cao quyền kiểm soát bóng, đang chấp nhận sự hỗn loạn kiểu Klopp. Có lẽ ông đang nhớ Gundogan, một tiền vệ được rèn giũa bởi Klopp nhưng có phong cách phù hợp nhất với Pep.
Còn ở Anfield, Klopp cũng đã và đang nỗ lực nâng cao đẳng cấp cầm bóng như của Pep: Mùa 2021/22, khi Liverpool gần như giành được cú ăn bốn, Thiago Alcantara chính là nhân tố giúp Klopp tăng cường khả năng kiểm soát bóng đã học được từ Bayern dưới thời Pep. Còn mùa trước, chính Gundogan – người được Klopp bảo hộ – đã đưa Man City đến vinh quang tuyệt đỉnh.
Giờ đây, Liverpool đã hồi sinh, một lần nữa là kẻ thách thức Man City trong cuộc đua danh hiệu. Pep không ngạc nhiên bởi 2 năm trước, ông đã nói: “Sớm hay muộn họ cũng sẽ quay lại”. Bây giờ Liverpool đã trở lại. Hơn 10 năm và 28 trận đấu, giữa Pep và Klopp là mối quan hệ tương sinh, tương khắc để giúp nhau trở nên mạnh mẽ hơn. Đúng như câu nói: những gì không giết được ta, sẽ làm ta mạnh hơn. Nhưng đến lúc này, Pep đang thành công hơn trong việc dùng Klopp và Liverpool để biến Man City thành nhà vô địch tuyệt đối.