PV: Tình yêu bóng đá của anh đến từ đâu?
Deulofeu: Hồi nhỏ tôi có nhiều bóng lắm, nên đá cả ngày. Tới năm 4 tuổi thì tôi gia nhập đội bóng của thị trấn. Bố tôi cũng chơi bóng đá và ông thường đưa tôi tới sân khi thi đấu.
Nhưng rồi cũng tới lúc bóng đá không còn đơn giản là một thú vui nữa…
Nó vẫn là một thú vui, cho tới khi tôi gia nhập Barcelona. Ở Barca, anh luôn phải nỗ lực để trở thành người giỏi nhất trong nhóm của mình nếu không muốn bị thải loại. Từ năm 10 hay 12 tuổi gì đó, tôi đã xác định rõ trong đầu rằng mỗi cuối tuần, tôi phải là người giỏi nhất.
Ai là cảm hứng của anh?
Người tạo được cho tôi nhiều cảm xúc nhất là Ronaldinho. Thật điên rồ. Tôi nhớ là chúng tôi thường lén tới xem anh ấy chơi bóng trong các buổi tập ở Camp Nou. Từ La Masia, chúng tôi làm tất cả những gì có thể để được xem các buổi tập. Sau đó tới giai đoạn của Guardiola thì mỗi trận đấu đều là một bữa tiệc.
Anh ra mắt Barca từ khi còn rất trẻ (17 tuổi). Có khó tiêu hóa thành công ở độ tuổi đó không?
Còn tùy vào môi trường và sự chuyên nghiệp của anh. Lúc ấy tôi còn rất trẻ, nhưng không có được một môi trường phù hợp và do đó đã gặp rất nhiều khó khăn.
Anh có thấy chóng mặt không?
Đúng là mọi chuyện diễn ra như một vụ nổ. Nhưng nói về áp lực thì không. Tôi là người mạnh mẽ, rất tin tưởng vào bản thân mình. Vấn đề của tôi chủ yếu là không biết mình cần gì ở từng thời điểm.
Ở tuổi 28, anh đang trải qua giai đoạn đẹp đẽ nhất của sự nghiệp. Điều gì đã thay đổi?
Chính xác thì mọi thứ đã thay đổi. Sau hàng nghìn trải nghiệm mà tôi có từ tuổi 17, giờ đây tôi đã tìm được chính mình trong một môi trường hoàn hảo: một cuộc sống ổn định, sự chuẩn bị tốt nhất cho trận đấu, sự giúp đỡ từ nhiều hướng… Điều đó giúp tôi tập trung 100 phần trăm mỗi khi bước vào trận đấu.
Anh đang hợp tác với Regenera Elite, phải chăng đó cũng là một phần trong bí quyết?
Regena có bốn chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý thần kinh miễn dịch học. Chuyện ăn uống chỉ là một phần rất nhỏ trong công việc của họ. Mấu chốt ở đây là anh có sự chuẩn bị tốt nhất có thể, tới từng milimet, sao cho khi bước vào trận đấu anh có được sự tập trung cao nhất. Cả về thể chất lẫn tâm lý. Và điều đó có nghĩa là phải can thiệp tới cả những vấn đề cá nhân nhỏ nhất trong cuộc sống thường ngày…
Anh cũng đang có những bài tập đặc biệt để phát triển khả năng phán đoán. Anh có thể nói cụ thể hơn không?
Tôi có một nhóm phân tích gọi là Go Up Players mà tôi đã làm việc cùng được bốn hay năm năm rồi. Chúng tôi cùng nhau phân tích những trận đấu mà tôi đã chơi, để từ đó có những thay đổi, điều chỉnh nhằm chuẩn bị tốt nhất cho trận đấu sắp tới. Nếu anh đã có sự hình dung rồi, thì khi một tình huống diễn ra thật, anh sẽ không còn thấy bất ngờ nữa.
Nghe bảo anh tự mang cơm hộp tới sân.
(Cười) Trong đội có nhiều cầu thủ Argentina, và anh biết rồi đấy, họ rất thích tổ chức tiệc nướng này nọ. Nhưng tôi là một chiến binh. Tôi cần phải ăn uống lành mạnh mỗi ngày để có sự chuẩn bị chốt nhất cho các trận đấu. Thế nên họ không thể nào mà lôi tôi ra khỏi vị trí được. Sau trận đấu, tôi thường đi chơi với bạn bè, với gia đình, và thế là vui nhất rồi.
Anh tự nhận mình là một chiến binh.
Đúng rồi. Chúng tôi dùng từ này rất nhiều. Khi nói tới chiến binh, tôi muốn nói rằng mọi việc phải được tổ chức một cách hoàn hảo. Một chiến binh phải có sự hi sinh, kỷ luật, cá tính và khát khao.
Anh đã chơi cho sáu đội trong sự nghiệp. Có khó khăn để tìm được sự ổn định không?
Một trong những nội dung công việc mà tôi làm với nhóm Regenera là thích nghi với những thay đổi liên quan tới đội bóng mà tôi đầu quân. Trước đây mỗi khi thấy khó ở hay thấy điều gì đó không ổn, tôi sẽ muốn thay đổi ngay, dù chưa thực sự chiến đấu hết sức. Giờ thì tôi biết mình đang ở đâu. Tôi hạnh phúc ở Udinese và có thể gắn bó với nơi này trong một thời gian dài.
Cho tới trước mùa giải này, chấn thương chính là kẻ thù lớn nhất của anh. Anh đã học được gì?
Có ba chấn thương nặng của tôi xuất phát từ vấn đề tâm lý. Khi cái đầu bất ổn, cơ thể cũng trở nên dễ tổn thương hơn. Mấu chốt, do đó, là sự ổn định trong cuộc sống hàng ngày.
Cách đây chưa đầy hai năm, anh dính chấn thương rất nặng sau pha va chạm với Van Dijk. Anh đã nghĩ tới những gì?
Thời điểm đó tôi cũng khổ sở lắm. Ngoài chấn thương ra còn là những gì kéo theo sau đó nữa. Nhưng lúc ấy tôi đã có suy nghĩ rất tích cực. Xung quanh tôi là những chuyên gia tuyệt vời, và họ đã giúp tôi nhìn nhận về chấn thương theo cách tích cực nhất. Cũng từ chấn thương đó mà tôi gặp được Regenera qua sự giới thiệu của Marcos Llorente.
Anh có hình dung ra mình ở World Cup không?
Với tôi đội tuyển vẫn là nhất. Tôi ra mắt La Selecion từ trẻ và đó vẫn là một trải nghiệm có một không hai. Lúc này đây sự cạnh tranh là rất lớn, nhưng chưa bao giờ tôi tự loại mình ra khỏi cuộc đua. Đó là giấc mơ của tôi.
Cám ơn anh về cuộc trao đổi.