Rõ ràng, cả Garnacho và Antony không ở cùng đai đẳng với “tiến sĩ kiêm nhà từ thiện” Rashford. Hàng chục bàn thắng ở mùa trước đính tên Rashford đã khiến anh được thưởng cho mức lương hơn 300 nghìn bảng/tuần, cao nhất MU sau khi David De Gea ra đi.
Rashford từng là niềm hy vọng và tự hào của một ngôi sao “made in MU” và anh đã nhiều lần cho thấy đó không phải là sự ảo tưởng. Nhưng có vẻ, Rashford ở mùa này đã tự chuyển hoá bản thân theo hướng suy đồi. Anh không chuyên nghiệp trong tập luyện và thi đấu, bỏ họp chiến thuật, đến tập trung muộn, dính nhiều scandal.
Hệ quả là ở Premier League mùa này, Rashford mới chỉ có được 2 bàn thắng, trong đó có 1 bàn từ chấm 11m. Sự sắc bén và nguy hiểm của Rashford đã biến mất, và nó thể hiện rất rõ ràng bằng hiệu số bàn thắng/bại của MU. Sau 15 vòng, nó là con số 0 tròn trĩnh.
Tuy nhiên, thứ mà Rashford gây ra nhiều ức chế nhất với người khác là sự lười biếng. Anh ít chạy hơn, ít những pha bứt tốc hơn, ít lùi về sân nhà hỗ trợ phòng ngự hơn, lúc nào cũng di chuyển hoặc dật dờ hoặc lãng đãng như ngắm lá vàng rơi. Trung bình mỗi trận ở Premier League mùa này, khi được đá chính, anh chỉ có 1,5 pha tham gia vào hoạt động tấn công/90 phút. Quá ít ỏi cho mức lương 350 nghìn bảng/tuần và là một gương mặt không thể thay thế trong đội hình chính của Ten Hag.
Thế nhưng, Ten Hag lại không dám gạt Rashford sang một bên như Jadon Sancho. Bởi lẽ một điều tiền đạo cánh trái này không láo như Sancho và được coi là báu vật của Old Trafford. Cứ không láo là được, còn lại “vô tích sự”, “lười biếng” là chuyện nhỏ.
Song đến ngày hôm qua, Rashford đã bị gạt bỏ khỏi đội hình chính của MU gặp Chelsea. Ten Hag đang chịu áp lực rất lớn về thành tích, không thể tiếp tục sử dụng một Rashford vô dụng và thiếu tích cực. Ông đã chọn Garnacho và Antony ở 2 bên cánh, cho dù những cầu thủ này thi đấu rất “tù”.
Chúng ta đếm được rõ ràng không dưới 5 cơ hội bị cặp cầu thủ Nam Mỹ này bỏ phí trong trận thắng Chelsea 2-1. Đó vẫn là những cú sút hời hợt, thiếu chính xác, hay quá dư thừa sức lực. Tuy nhiên, họ vẫn là những máy chạy ở hai bên hành lang, tích cực tham gia vào việc gây quá tải ở 1/3 phần sân cuối cùng.
Điều cốt yếu trong việc quyết định loại Rashford cho thấy Ten Hag bắt đầu dám thay đổi. Ông sẽ khiến cầu thủ bớt xì xầm việc việc trọng dụng những cầu thủ “truyền tải năng lượng tiêu cực trên sân”. Nó cũng kích thích bầu không khí hăng hái giữa những cầu thủ được chọn đá chính, đồng thời khiến Rashford phải nhìn lại sự sa sút của mình.
Không còn sự õng ẹo lười biếng của Rashford trên sân cũng đã là một tín hiệu mừng cho MU trong bối cảnh “tourmalet” cuối năm đang đến. Nếu không, Ten Hag sẽ phải trả giá bằng chính chiếc ghế HLV của mình.