MU đã không ghi bàn trong 4 trận liên tiếp lần đầu tiên sau 31 năm. Kể từ tháng 11/1992 dưới thời Sir Alex Ferguson, MU chưa trải qua 4 trận liên tiếp trên mọi đấu trường mà không ghi được bàn thắng nào. Chiến thắng 2-1 trước Chelsea giờ đã trở thành ký ức sau trận hòa không bàn thắng với Liverpool, sau đó là thất bại đau đớn trước Bournemouth, Bayern Munich và mới nhất là West Ham.
Họ cũng có số trận thua nhiều nhất trước Giáng sinh kể từ mùa giải 1930/31. Thất bại thảm hại của MU trước West Ham là trận thua thứ 13 của họ trên mọi đấu trường mùa này. Tin vui là dù có thua nốt 2 trận còn lại vào năm 2023, MU cũng không thể phá được kỷ lục 16 trận thua cách đây 93 năm. Nhưng tin xấu là lần cuối cùng có 13 trận thua trước Năm mới, MU xếp cuối bảng và bị tuột hạng.
Hai bàn thua ở sân West Ham đồng nghĩa với việc MU đã để thủng lưới nhiều bàn hơn ở mùa giải này so với cả mùa giải 2017/18 dưới thời Jose Mourinho. HLV người Bồ Đào Nha đã bị chế giễu vì chiến thuật tiêu cực và thiếu tham vọng. Trong suốt mùa giải thứ hai dẫn dắt MU, ông đã chứng kiến 40 bàn thua sau 56 trận.
Mùa giải này, MU đã bị cười nhạo vì thiếu hiệu quả trong khâu tấn công, nhưng đáng sợ là họ đã để thủng lưới 41 bàn chỉ sau 26 trận. Một chỉ số đặc biệt đáng sợ khác đối với Ten Hag cho thấy đội bóng của ông ta đang rơi vào tình trạng thoái trào. Trong 62 trận mùa trước, MU chỉ thua 12 lần trên mọi đấu trường. Song đến thời điểm này, MU đã vượt con số đó.
Thống kê còn tổng hợp sự sa sút đáng kinh ngạc của MU kể từ khi Sir Alex rời ghế huấn luyện. Thất bại nhục nhã 0-3 trước Bournemouth đã ghi nhận trận thua thứ 35 của MU tại Old Trafford dưới thời David Moyes, Louis van Gaal, Mourinho, Ole Gunnar Solskjaer, Ralf Rangnick và Ten Hag, nhiều hơn 1 trận mà MU có dưới thời Sir Alex trong suốt 21 mùa. Thua Bayern, con số nhục nhã đó là 36 trận, và nếu để thua nốt Aston Villa vào ngày Tặng quà 26/12, MU sẽ có 37 trận thua trên sân nhà.
Bây giờ là đến những con số của một hàng tiền đạo ăn hại. Rasmus Hojlund đã không ghi bàn trong 14 lần ra sân ở Premier League, trong khi Antony không ghi bàn thắng hay có pha kiến tạo nào trong 19 lần ra sân ở 19 trận gần nhất tại Premier League.
Dù hệ thống quản lý ở MU có thể tồi tệ đến mức nào, đây là một lĩnh vực mà Ten Hag không thể thoát khỏi tội lỗi. Hojlund và Antony là những mục tiêu được ông thèm muốn và mua về. Điều thú vị là ngay cả khi ông thúc giục BLĐ chi gần 90 triệu bảng để mua Antony, Mohammed Kudus cũng ở đó.
West Ham đã trả khoảng số tiền bằng 1/3 của Antony cho Kudus và cầu thủ này hầu như không ngừng ghi bàn kể từ khi đến London. Anh có sự tự tin ghi bàn mà người đồng đội cũ ở Ajax đã không thể hiện được trong suốt gần 18 tháng trong màu áo đỏ của MU.
Khi Jarrod Bowen mở tỷ số, các CĐV MU bắt đầu đứng dậy ra về. Bởi họ biết mọi chuyện đã kết thúc, việc ngồi lại chỉ kéo dài thêm nỗi đau khổ mà thôi. Họ biết nhóm cầu thủ này không có quyết tâm cũng như sự tự tin hay tệ hơn là có ý định chống cự. Vì vậy, họ về nhà bởi ở đây chẳng có gì cho họ xem cả, ngoài việc Kudus thêm muối vào vết thương mà thôi.
Và sự chắc chắn về thất bại đó hẳn phải đau đớn biết bao. Bởi vì đây từng là CLB được xác định bởi sự phản kháng, bởi sự dị ứng tập thể với chính ý tưởng bỏ cuộc. Đã có lúc, BLV Clive Tyldesley nhấn mạnh rằng “họ luôn ghi bàn” ngay cả khi trận chung kết Champions League đã sang thời gian bù giờ.
Tuy nhiên, đó là thế kỷ trước. Niềm tin vào khả năng cải tử hoàn sinh của Fergie Time là một khái niệm đã biến mất từ lâu ở Old Trafford. Ten Hag thậm chí còn thừa nhận rằng khi đối thủ ghi bàn trước, đội của ông ta sẽ thất bại. “Đó là dấu chấm hết khi để đối phương mở tỉ số”.
Vì vậy, tại London, một khi kế hoạch chiến thuật duy nhất của HLV – thoát khỏi trận hòa không bàn thắng – đã bị phá sản, chẳng có gì ở đó cả. Rốt cuộc, việc lật ngược không hề dễ dàng khi có các hậu vệ được hướng dẫn chuyền ngang rồi quay lại thủ môn, khi có những tiền vệ không thể giữ quyền kiểm soát bóng và những tiền đạo sợ hãi việc ghi bàn.
Trên thực tế, nỗi ám ảnh về việc ghi bàn trước của Ten Hag (ông ta đã đề cập đến điều này 4 lần trong cuộc họp báo sau trận đấu) đã có tác dụng với Everton, Fulham và Burnley. Ở đó, MU đã dẫn trước và giành được chiến thắng chung cuộc.
Nhưng khi họ bị dẫn trước, như gặp Man City, Newcastle, Bournemouth và 10 trận khác trong mùa giải này, các cầu thủ của ông ta gần như thừa nhận rằng trận đấu đã kết thúc. Những cái đầu gục xuống, tinh thần biến mất, sự hoảng loạn lan rộng.
Ten Hag có thể nhấn mạnh rằng các cầu thủ có thể xoay chuyển tình thế sau khi bị thủng lưới trước. Nhưng chỉ có 2 lần trong mùa giải này – trước Nottingham Forest và Brentford – họ thực sự làm được điều đó. Đây có lẽ là điều nói lên nhiều nhất về tình trạng hỗn loạn hiện của Ten Hag và những cầu thủ nhút nhát của ông.