Vâng, hay ho hoặc nuối tiếc đến đâu, tùy ý mỗi người, nhưng đây quả là hoàn cảnh đặc biệt của trận El Clasico danh tiếng. Lần đầu tiên sau 16 năm, El Clasico không có cả Lionel Messi lẫn Sergio Ramos. Chắc cũng là lần đầu tiên Barcelona oằn lưng cõng một món nợ phải tính bằng tiền tỷ, với hậu quả nhãn tiền là lực lượng tan hoang trước khi mùa bóng bắt đầu. Và khi nhìn vào Barcelona như thế, người ta cũng sẽ dễ dàng hình dung một Real Madrid tương xứng. Không nhất thiết phải thua lỗ, nợ nần hay khủng hoảng gì. Nhưng tóm lại, Real cứ việc “dẫm chân tại chỗ”, cần gì đầu tư lực lượng khi Barcelona không thể làm điều đó.
Trung vệ Alaba là cầu thủ mới duy nhất của Real Madrid có mặt trong đội hình chính. Anh chỉ đến theo hình thức chuyển nhượng tự do, chia tay Bayern Munich sau 13 năm gắn bó. Như đã nêu, anh là nhân vật khép lại hiệp đấu đầu tiên, bằng việc chặn đứng cú sút của Fati. Muốn nói Alaba là diễn viên duy nhất trong cả hiệp đấu trên sân khấu Camp Nou cũng được. Anh mở tỷ số bằng một pha ghi bàn để đời, trong lần đầu tiên góp mặt ở trận El Clasico.
Đấy là cú sút chính xác duy nhất trong hiệp 1, tính chung từ cả hai bên. Alaba không chỉ kết thúc pha bóng bằng một cú sút tuyệt vời, mà còn là người mở ra tình huống ấy. Anh cướp bóng ngay trong chân Memphis Depay – ở thời điểm ấy là cầu thủ nguy hiểm nhất bên phía Barcelona, ngay khu vực mà Depay có thể đe dọa khung thành Real, rồi phát động phản công.
Từ bao giờ, người ta có thể hình dung một hậu vệ Áo, đến trong tư cách cầu thủ tự do chuyển nhượng, lại diễn vai chính ở trận El Clasico? Tất nhiên, còn vài tình huống đáng kể khác, nhưng chẳng mấy quan trọng (kể cả bàn thứ 2 của Lucas Vazquez và liền đó là bàn gỡ danh dự của Sergio Aguero cho Barcelona). Sergino Dest đáng lẽ phải ghi bàn cho Barcelona, và toàn bộ câu chuyện có thể khác?
Vâng, nhưng Dest ở đẳng cấp nào, mà người ta lại phải thốt lên rằng chẳng hiểu vì sao anh không ghi bàn? Nhìn theo một góc độ khác thì được: cú sút vọt xà ở “đẳng cấp Serie B” của Dest nói lên chất lượng của El Clasico. Messi hay Ramos thì cũng già khú đế rồi. Không còn họ càng tốt. Nhưng chẳng lẽ đấy lại là sự thật phũ phàng: chất lượng El Clasico chỉ còn là như thế, khi không còn Messi và Ramos?
HLV Ronald Koeman (Barcelona) nói trước trận rằng ông không hề sợ thua. Carlo Ancelotti (Real) lại nghĩ khác: “Sống trên đời, đôi khi phải biết sợ. Không biết sợ, bạn có thể lao vào một con sư tử mà cứ nghĩ đấy là con mèo”. Thật ra, Barcelona này chẳng đáng sợ như sư tử. Nhưng Real của Ancelotti quả rất thận trọng trong bước nhập cuộc, và thắng ngay khi có cơ hội. Cả đời – cầu thủ cũng như huấn luyện, Ancelotti chưa bao giờ thua Koeman!