Lại còn có chi tiết “định mệnh”, tin hay không tùy ý mỗi người. Trước một Ronald Koeman rất “hạp tuổi”, Carlo Ancelotti chưa bao giờ thua, trong suốt sự nghiệp bóng đá. Họ đều là danh thủ trong các thập niên 1980-90, đều đã có thâm niên huấn luyện đỉnh cao hơn 20 năm. Lần duy nhất Ancelotti tưởng đã “hòa mà như thua” trước Koeman là trận tứ kết lượt về Champions League 2003. Hòa 2-2 tại sân nhà, AC Milan do Ancelotti dẫn dắt sẽ bị loại vì trận lượt đi đã hòa 0-0 trên sân Ajax Amsterdam của Koeman. Đến phút bù giờ thì Jon Dahl Tomasson ghi bàn quyết định, giúp Milan thắng 3-2. Họ thẳng tiến đến ngôi vô địch.
Đấy là một khoảnh khắc thay đổi toàn cục, cũng kịch tính như trận El Clasico cuối tuần qua? Sergino Dest đối diện khung thành Real Madrid, trong cơ hội ghi bàn rõ ràng nhất suốt trận. Vậy mà anh chỉ sút vọt xà. Không lâu sau đó, đến lượt Real có cơ hội. Khó hơn, nhưng lại thành bàn. Và đấy là toàn bộ khác biệt. Việc mỗi bên đều ghi thêm 1 bàn trong vài phút bù giờ đều gần như vô nghĩa (cần lưu ý: bàn của Real đến trước, thế mới nói là vô nghĩa).
Vâng, Barcelona đã có cơ hội tốt nhất trong trận đấu, khi tỷ số đang là 0-0, nhưng họ không tận dụng được. Đưa được quả bóng vào lưới luôn khó hơn phá quả bóng ra ngoài. Và suy cho cùng, phạt đền còn chưa chắc thành bàn, nói gì đến một cơ hội, do một hậu vệ người Mỹ dứt điểm! Tiếc cho Barcelona. Nhưng chẳng có lý lẽ nào để khẳng định: Sergino Dest phải sút vào lưới Real trong cơ hội ấy.
Có hai điều trái ngược, và rõ ràng. Barcelona đã có thể thắng, cho dù thế trận không nói lên rằng họ có thể thắng hoặc sẽ phải thắng. Cơ hội bị bỏ lỡ vào giữa hiệp 1 của Dest có thể minh họa cho câu chuyện toàn cục, của cả trận El Clasico. Bóng đá là môn chơi mà nhìn vào diễn tiến, thế trận, người ta có thể phán một đội cụ thể là “có cửa thắng” hay không, và phán quyết ấy hóa ra lại hoàn toàn độc lập với kết quả thật.
Trừ phi gặp đội ở đẳng cấp thấp hơn hẳn, chứ ngang nhau về đẳng cấp mà bảo đội này phải thắng đội kia là phi thực tế rồi. Phải thắng Real Madrid? Những người hâm mộ Barcelona đã phẫn nộ chặn xe của HLV Ronald Koeman bên ngoài sân Camp Nou chắc không biết đối thủ là CLB vĩ đại nhất, trong toàn bộ lịch sử nhân loại!
Barcelona là niềm tự hào của xứ Catalonia, là một cái gì đó… hơn cả một CLB bóng đá. Vậy sao cứ phải cay cú với một kết quả cụ thể, rất bóng đá và rất “phàm tục” như thế? Hay là ở đấy, người ta chỉ biết mỗi khái niệm chiến thắng, không biết chấp nhận kết quả không thắng (chứ khoan nói thua)? Họ đã quen với nỗi bất công từ môn đấu bò man rợ “của họ”, mà kết quả thì đối thủ (tức con bò) không bao giờ được phép thoát khỏi thất bại?