Đội trưởng của ĐT nữ Việt Nam viết rằng: “Thật không thể tin chúng ta có thể ở đây và hát vang Quốc ca của đất nước mình. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc mà chúng ta được thi đấu dưới lá cờ của Tổ quốc. Chẳng phải chúng ta đã là những người chiến thắng rồi sao? Tôi thật tự hào vì làm đồng đội của các bạn!”.
Tôi tin đã có một “dòng điện” cảm xúc chạy từ nơ ron thần kinh rồi đi ngang từng đốt sống của Huỳnh Như. Một thứ cảm xúc không chỉ Huỳnh Như, các đồng đội mà những ai dõi theo hành trình tập huấn của ĐT nữ Việt Nam tại Tây Ban Nha đều có thể “cảm” được và bật ra như chiếc lo xò bị nén chặt. Đấy là thứ cảm xúc đặc biệt, nó chỉ xuất hiện ở những con người đặc biệt và ở hoàn cảnh vô cùng đặc biệt.
Có lẽ Huỳnh Như là người may mắn khi cô nằm trong số 6 cầu thủ của ĐT nữ Việt Nam đến Ấn Độ sớm nhất. Cần phải nói lại, 2 ngày trước trận đấu với ĐT nữ Hàn Quốc, người ta đã nghĩ đến kịch bản xấu nhất có thể xảy ra: ĐT nữ Việt Nam không đủ quân số ra sân. Rồi điều kỳ diệu đã đến, 16/23 học trò của HLV Mai Đức Chung có kết quả âm tính với Covid-19. Chúng ta đã thua Hàn Quốc, một kết quả đã được dự báo trước. Nhưng nhìn cách các cô gái Việt Nam chiến đấu, họ thực sự là những “bông hồng thép” trên sân.
Tất nhiên, sẽ “AQ” nếu lấy một trận đấu ít bàn thua làm phép thắng lợi tinh thần. Nhưng chúng ta có quyền hãnh diện về những gì mà các học trò của HLV Mai Đức Chung đã làm được. Họ không chỉ chiến đấu và chiến thắng bản thân, mà còn cho người hâm mộ Việt Nam thấy rằng, trong nghịch cảnh, họ quyết không cúi đầu.
Chúng tôi tin, niềm kiêu hãnh Việt Nam mà các cô gái tạo ra ít nhiều sẽ trở thành nguồn cảm hứng cho các học trò của HLV Park Hang Seo trong 2 trận đấu tới đây lại vòng loại cuối World Cup 2022. Hãy chiến đấu như những “đóa hoa không biết cúi đầu”!