Anh là một đội tuyển mà từ trước trận gặp Italia, nhiều người đã nói rằng có khi Anh mới là đội thua cuộc bất chấp những lời tâng bốc ì xèo trước trận. Đơn giản là vì người Anh luôn yếu tâm lý ở những khúc cua quyết định, và khi cần thắng thì họ sẽ biết cách để chết theo cách ngoạn mục nhất. Nhưng trước khi nói đi nói lại về cái lịch sử yếu tâm lý này của Tam sư thì cứ nói về lối chơi trước cái đã. Chưa bao giờ người Anh có một lối đá thuyết phục chúng ta cả. Và đó chính là cái bệnh cũ tái phát của bóng đá Anh.
Người Anh có 3 lợi thế để sở hữu một đội tuyển quốc gia mạnh. Thứ nhất, đây là quê hương của bóng đá hiện đại, Bộ luật Cambridge từ trường Đại học cùng tên của Anh Quốc chính là bộ luật bóng đá đầu tiên. Chính người Anh đã đưa bóng đá đi khắp địa cầu. Điều đó có nghĩa, với nền tảng lịch sử lớn đến như thế thì tuyển Anh phải đi trước các nền bóng đá khác, tức là phải ưu việt hơn và đáng giá hơn.
Thứ hai, đây là quốc gia có giải đấu hấp dẫn nhất hành tinh, giàu có nhất hành tinh và cũng khốc liệt nhất hành tinh. Có câu nói “Không thể có một đội tuyển quốc gia mạnh nếu như không có một giải vô địch quốc gia mạnh”, thì đây Premier League chính là thương hiệu đảm bảo cho hai chữ sức mạnh và thịnh vượng ấy. Đội tuyển quốc gia của Premier League ngập tràn siêu sao không thể yếu được.
Cuối cùng, xứ sương mù là nơi tập hợp của những tinh hoa về huấn luyện, là đi trước về chiến thuật. Thật vô lý nếu như tuyển Anh không thể không học hỏi được gì từ những Pep Guardiola, Juergen Klopp, Thomas Tuchel, Antonio Conte hay kể cả Erik ten Hag. Ai trong số đó đều là bậc thầy, và sở hữu những lộ võ công riêng biệt, ưu việt và đáng để học hỏi.
Vâng, nắm trong tay đến 3 lợi thế kinh hoàng như vậy, mà tuyển Anh 100 năm qua chỉ vô địch World Cup đúng một lần duy nhất, nửa thế kỷ mới vào được trận chung kết đầu tiên, và giờ thì lặn xuống nhóm 12 đội hạng B của Nations League. Vì sao? Bởi tuyển Anh chết trên đúng cái lịch sử của mình.
Sống trong quê hương của truyền thống (chính trường Anh còn có hẳn Đảng Bảo Thủ), người Anh sợ và ngại thay đổi, nhưng lại tiếp giáp với sự bùng nổ của truyền thông độc hại, bao gồm khen cho chúng nó chết và của dìm cho nó không sống được. HLV tuyển Anh và các cầu thủ Anh đá bóng theo dư luận và không xây dựng được cho mình một thứ bản sắc, bản lĩnh xuyên suốt. Từ đó mà sinh ra, Southgate chỉ hay nhất khi người ta không chú ý đến ông, và tuyển Anh âm thầm thành công khi chẳng ai đoái hoài. Còn giờ khi người ta kỳ vọng, thì người Anh đương nhiên hoảng hốt như thứ bản lĩnh bèo bọt đã đeo bám suốt một thế kỷ qua.