Trên các sân bóng tuổi thơ của những người thuộc thế hệ 7x và 8x, có hai số áo chỉ được dành riêng cho người giỏi nhất, đó là số 9 và số 10. Chiếc áo số 9 và số 10 không chỉ hiện diện trong những sân bóng tuổi thơ, mà còn là một câu chuyện sử thi trong bóng đá về những số 9 cổ điển và số 10 cổ điển. Cho đến một ngày các số áo đó chết đi. Họ đã chết hai lần. Lần đầu tiên khi những người như Makelele xuất hiện, và vị trí tiền vệ phòng ngự được phát triển lên một tầm cao riêng. Những con người này sẽ không chỉ là thu hồi bóng và tắc bóng, mà còn tấn công vào những “nhạc trưởng” dẫn dắt lối chơi, đóng vai trò linh hồn của mọi đội bóng: những số 10 hộ công. Kể từ đó, các số 10 chết dần (như Riquelme), hoặc lùi sâu để thoát khỏi những Makelele (như Pirlo). Lần thứ hai các số 10 chết đi là cái ngày Jose Mourinho giao nó cho Lass Diarra, vốn là một tiền vệ phòng ngự thuần túy. Đó là một chi tiết mang tính phỉ báng với những số 10. Kể từ đó, số áo chỉ là số áo. Không còn câu chuyện “nhìn áo biết trình” nữa.
Rạng sáng qua, khi De Bruyne ghi hai bàn với những màn độc diễn hoàn hảo từ rê bóng, đi bóng, dứt điểm. Và bên kia, Haaland với những pha làm tường, tự tạo cơ hội, và ghi bàn dũng mãnh bằng một pha chớp cơ hội đã khiến những người hâm mộ bóng đá hoài cổ phải nhung nhớ. Nhớ về những năm tháng tươi đẹp của G8-T9 của Liverpool những năm 2008-2009. Gerrard và Torres khi đó cũng như De Bruyne và Haaland đêm qua vậy. Chỉ cần hai người là đủ để đá sòng phẳng với tất cả mọi đội bóng ở châu Âu. Cái cách De Bruyne và Haaland thay nhau ghi bàn kiến tạo cho nhau, cái cách hai cầu thủ này chuyển đổi trạng thái phòng ngự sang tấn công cho Manchester City, hay cái cách The Citizens chỉ cần hai người này đã đủ để khuấy đảo cả hàng phòng ngự của Arsenal, tất cả đều gần như y đúc.
Nhưng vì sao chỉ nói là “gần như”? À, bởi vì Gerrard vẫn là “số 8” thuần tuý. Nên câu chuyện G8-T9 vẫn là độc riêng của các cổ động viên Liverpool. Vậy chẳng lẽ là số 9 và số 10 cổ điển? Cũng không hẳn là đúng hoàn toàn. Vì số 9 cổ điển và số 10 cổ điển khi xưa khá là ích kỷ. Ai cũng mang những cái tôi riêng biệt, và rất ngạo mạn ở trên sân. Ví dụ như Rivaldo và Ronaldo ở Brazil. Còn việc Kevin De Bruyne và Erling Haaland thay nhau toả sáng mang tính đồng đội cao hơn. Dẫu thế chỉ có hai chàng trai này là khiến người ta phải vỗ đùi: đây rồi, những số 10, số 9 khi xưa ở đây rồi.
Phải, Manchester City là một đội bóng mới nổi, lịch sử thế kỷ 20 không có họ, nhưng thời đại hôm nay đang nói về The Citizens với những điều tươi đẹp nhất, và kể cả những câu chuyện hoài cổ lịch sử nhất.