PV: Anh có còn thường nghĩ về thất bại ở trận chung kết World Cup không?
Upamecano: Những ngày ngay sau trận đấu thực sự rất, rất khó khăn. Thật may là gia đình luôn ở bên tôi. Nhưng chúng tôi phải khép lại tất cả, bằng cách tự nói với mình rằng chúng tôi đã nỗ lực hết sức. Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ lại có những cơ hội khác để vô địch với đội tuyển Pháp. Giờ tôi chỉ hướng về phía trước.
Anh không mất nhiều thời gian lắm để chứng tỏ được khả năng của mình ở đội tuyển Pháp. Đó có phải là điều mà anh đã tính trước rồi không?
Tôi biết là trong những lần triệu tập đầu tiên, mọi thứ sẽ không phải toàn màu hồng, nhưng tôi luôn tự nhắc nhở bản thân rằng rồi một ngày tất cả sẽ ổn. Và ngày đó chính là World Cup (cười). Thực ra tôi lúc nào cũng thấy rất thoải mái. Tôi luôn nói rằng việc gì cũng cần thời gian. Không phải kéo dài nhiều năm, nhưng luôn là như thế. Tôi luôn chơi tốt từ mùa giải thứ hai, đơn giản vì còn phải thích nghi, hiểu đôi chút về hệ thống, về những cầu thủ khác. Ở đội tuyển Pháp thì càng phải như thế, vì luôn luôn có những gương mặt mới.
Thích nghi có phải là một bài học lớn trong sự nghiệp của anh?
Đúng thế, bởi vì tôi tới Liefering (CLB vệ tinh của RB Salzburg) khi mới 16 tuổi, lại phải tiếp xúc với một ngôn ngữ mới, một nền văn hóa mới. Rất khó khăn. Thật may là ở đó cũng có nhiều người nước ngoài, nên tôi cố gắng pha trộn một chút tiếng Anh với một chút tiếng Pháp, rồi cũng ổn. Cùng lúc đó, tôi nhảy thẳng từ đội U17 lên đội B mà không qua đội U19 hay đội U21. Dù tôi vốn cũng già trước tuổi, nhưng nói gì thì nói đó vẫn là một bước nhảy rất lớn. Đã thế, ngay trận đầu tiên, tôi đã phải nhận thẻ đỏ. Nhưng một vài tháng sau đó thì tôi đã có mặt ở đội Một, rồi một năm sau tôi đã ở Leipzig.
Ở Leipzig thì sao?
Vẫn là câu chuyện ấy. Ở trận đầu tiên, khi chúng tôi đang bị dẫn, HLV đã thay tôi ra. Lúc ấy tôi tự hỏi mình: “Tại sao mình lại tới đây làm gì?” Tôi bắt đầu thấy hối hận. Nhưng rồi tôi quyết định lùi lại một bước, và nói chuyện với gia đình. Tôi lại tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Anh có nghĩ là sau World Cup người ta đã có cái nhìn khác về mình?
Tôi không nghĩ là có gì thay đổi đâu. Thực ra thì tôi cũng chẳng nghĩ gì cả.
Theo góc nhìn từ nước Pháp thì đúng là anh đã khác mà…
Có thể ở Pháp người ta chưa biết rõ về khả năng của tôi. Có thể là vì họ không thường xuyên theo dõi các trận đấu của Bayern. Còn ở đây thì người ta vẫn nhìn tôi như vậy thôi.
Raphael Varane đã từ giã đội tuyển quốc gia, nghĩa là từ đây anh sẽ lộ mình nhiều hơn nơi hàng thủ của Les Bleus. Anh đã sẵn sàng gánh vác những trọng trách mới chưa?
Tôi không nghĩ quá nhiều về chuyện đó. Rõ ràng Raphael là một thủ lĩnh của đội trong nhiều năm, anh ấy hỗ trợ tôi rất nhiều và tôi luôn biết ơn vì điều đó. Còn nói về trách nhiệm thì vị trí nào cũng kèm trách nhiệm cả. Ở vị trí của tôi, tôi phải trao đổi với đồng đội, đánh giá trận đấu, đưa ra các quyết định. Đâu phải chờ tới khi ai đó ra đi mới làm những việc đó.
Thomas Mueller là người có vai trò rất lớn trong sự trưởng thành của anh, nhờ có anh ấy mà anh không còn để mình mất bình tĩnh sau một sai lầm nữa…
Đó chính là một trong những điều quan trọng mà tôi học được ở đây. Giá trị của việc được tập luyện với những người như Thomas Mueller đấy. Mùa trước anh ấy nói chuyện với tôi rất nhiều. Tôi nhớ có một hôm anh ấy chủ động tìm đến tôi và nói với tôi rằng tôi cần phải luôn giữ bình tĩnh bất chấp chuyện gì xảy ra.
Thế bây giờ anh phản ứng thế nào nếu mắc sai lầm?
Đơn giản thôi. Nếu phạm sai lầm, tôi sẽ nghĩ ngay tới hành động tiếp theo. Ví dụ nếu tôi chuyền hỏng thì tôi sẽ tự nói với mình là đường chuyền sau mình sẽ làm tốt hơn. Tương tự nếu tôi thất bại khi tranh chấp. Lúc nào cũng phải tích cực hết.
Trong các đội bóng của mình, đặc biệt là ở Bayern, anh là người chịu trách nhiệm tung ra các đường chuyền xuyên tuyến. Anh có tập luyện vũ khí ấy thường xuyên không?
Không hẳn. Đúng là tôi luôn nỗ lực cải thiện các điểm yếu của mình, nhưng riêng những đường chuyền đó thì đơn giản chỉ là ‘triệu hồi’ lại thôi. Hồi nhỏ tôi đá tiền vệ nên vốn đã quen chuyền như thế rồi.
Làm thế nào để tung ra được một đường chuyền tốt, tìm đến đúng chân các cầu thủ tấn công?
Cũng không khó lắm đâu. Trước khi nhận bóng, anh phải quan sát xem các tiền vệ của mình đứng ở những vị trí nào. Khi ấy, anh sẽ biết trước mặt anh có gì, đâu là những khoảng trống mà anh có thể khai thác để bẻ gãy các tuyến phòng ngự của họ. Nhưng anh cũng phải để ý động tác đỡ bóng, nếu làm không tốt thì không chuyền được đâu. Anh nhất thiết phải đẩy được trái bóng lên phía trước. Rồi sau đó, anh khai thác khoảng trống mà anh đã phát hiện ra để đưa bóng tới chân các đồng đội ở phía trên.
Đây là mùa giải thứ hai của anh ở Munich. Anh cảm nhận gì về thành phố này?
Thú thật là rất tuyệt. Tôi đã hình thành được một vài thói quen mới. Tôi cũng đã tới sở thú một vài lần. Tôi rất thích được nhìn ngắm động vật. Đó là nơi tôi tìm thấy sự bình yên. Tôi vẫn chưa có cơ hội để khám phá các ngọn núi ở Bavaria, nhưng đó là điều mà tôi sẽ làm. Tôi từng làm thế ở Áo, chính xác hơn là ở Innsbruck, và rất yêu cảm giác thanh tịnh mà nó mang lại. Đó cũng là lý do tôi thích tennis. Trong các trận tennis, khi một người gây ra tiếng động, sẽ có người khác nhắc nhở ngay. Trái ngược hoàn toàn với bóng đá (cười)…