Khi ở ngôi đầu, Hà Nội có cho mình cái quyền được tự tin. Đó là điều hoàn toàn xứng đáng với đội bóng bởi họ thực sự mạnh so với phần còn lại của giải đấu. Hà Nội lạnh lùng tiến lên phía trước với bóng hình của một nhà vô địch. Không cần ồn ào nhưng hiệu quả. Không cần lớn tiếng tuyên ngôn nhưng biết khiến đối phương im lặng bằng đẳng cấp của mình. Với Hà Nội, có thể ghét, có thể yêu nhưng tất cả đều phải thừa nhận, họ xứng đáng được tôn trọng và nể sợ bởi sức mạnh vượt trội của mình.
Hà Nội vẫn đang là đội bóng số 1 V.League. Tất nhiên, có số 1 thì sẽ có số 2, số 3. Điều quan trọng nhất là những đội bóng xếp sau Hà Nội đều muốn thay đổi trật tự cuộc chơi. Họ muốn trở thành người dẫn dắt. Họ muốn có được vinh quang thay vì phải đứng sau cánh gà sân khấu. Họ sẽ chiến đấu để thay đổi bức tranh quyền lực mà đương nhiên Hà Nội muốn níu giữ. Thế nên, có một xu hướng là tất cả các đội bóng đều gồng mình khi đối đầu với Hà Nội. Thắng Hà Nội hay giảm đà thăng tiến của đội bóng này mang đến một cảm xúc đặc biệt và là minh chứng cho sự thành công của bất cứ đội bóng nào. Phải gồng mình mọi nơi, mọi lúc, trước mọi đối thủ là cảm giác không dễ chịu chút nào và nó có thể khiến những đội bóng mạnh nhất gặp áp lực về tâm lý. Đương nhiên, Hà Nội hiểu hoàn cảnh của mình cũng như mong muốn của mọi đối thủ. Họ biết là chỉ có một lựa chọn duy nhất để giữ vị thế số 1 là trở thành đội bóng hoàn hảo trong mọi trạng huống.
Vậy mới nói, thứ áp lực ở trên đỉnh cao là thực sự là đặc ân của mọi đội bóng. Thay vì cảm nhận đó là gánh nặng, phải thấy rằng, khi phải đối diện với tất cả để bảo vệ thương hiệu của mình thì đó cũng là một phầm chất vô cùng đặc biệt, một niềm hạnh phúc không phải ai cũng có được. Và nói cho cùng, vinh quang chỉ đến với những đội bóng biết cách tỏa sáng trong mọi hoàn cảnh.