Dugarry nói rằng đoạn cuối kịch tính không che đậy được 80 phút kém cỏi của Les Bleus. Dugarry tin Zidane sẽ làm tốt hơn Deschamps. Ông khẳng định rằng hiềm khích với Deschamps trong quá khứ không ảnh hưởng tới quan điểm này của ông.
L’Equipe: Chào Christophe! Tại sao ông vẫn còn tức giận khi ĐT Pháp đã vào tới chung kết World Cup?
Christophe Dugarry: Trước tiên là tôi thất vọng và buồn chán. Và tiếp theo là tức giận. Bởi đó là một trận chung kết trong tầm với của chúng tôi trước một đối thủ yếu hơn chúng tôi. Tôi thất vọng khi nhìn người ta phân tích trận thua này chỉ bằng cảm xúc và màn kịch cao độ. Cần có một phân tích dựa trên lối chơi và trên 80 phút thi đấu thảm họa nhất của đội bóng áo lam trong suốt nửa thế kỷ qua, trong một trận chung kết được chờ đợi nhất. Với tôi, dường như điều đó mới xứng đáng mà một cuộc tranh luận. Từ góc độ cảm xúc, tôi thực sự rung động. Nhưng tôi cũng thực sự sốc vì màn trình diễn quá nghèo nàn và tồi tệ trong suốt 80 phút của trận chung kết. Nếu như chúng tôi không thể vô địch thế giới, thì đó là do 80 phút này. Nếu chúng tôi chơi với đúng trình độ của mình, chúng tôi đã thắng trận đấu chung kết hôm đó mà không vấn đề gì và chúng tôi là nhà VĐTG.
Vào khoảnh khắc đó, trạng thái tình cảm của ông như thế nào?
Tôi đã xem trận đấu đó cùng gia đình. Vì thế tôi đã hiểu được cảm xúc, kịch bản không thể tin được là như thế nào. Và tôi tự nói với bản thân, đây thật là một môn thể thao điên rồ. Nhưng ngay khi trận đấu kết thúc, sự tức giận lại ở đó. Làm thế nào mà khi chơi trận đấu quan trong nhất cuộc đời, chúng tôi lại có thể thi đấu theo cách đó? Tôi nhanh chóng đặt mình vào vị trí của các cầu thủ và nghĩ rằng họ sẽ phải tiếc nuối trận chung kết ấy đến hết cuộc đời, giống như tôi đã hối hận, nuối tiếc vì bàn thắng mà tôi không thể ghi được ở chung kết France 1998, dù bàn thắng ấy không hề tác động đến kết quả của trận đấu. Tôi hối tiếc cũng như bạn tôi, Stéphane Guivarc’h, người đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội của bản thân. Tất cả mọi tuyển thủ và ban huấn luyện sẽ ghi nhớ cả cuộc đời 80 phút thi đấu đã khiến họ trả giá bằng chức VĐTG.
Nhưng sau đó chẳng phải đã có những phút cuối trận điên rồ, không tưởng… sao?
Phần tiếp theo của trận đấu cũng chẳng giúp tôi khuây khỏa hơn. Và tôi đã đắm chìm vào cái ý tưởng về một trận đấu truyền thuyết: Chính những người Argentina đã bước vào truyền thuyết, chứ không phải chúng tôi. Chúng tôi ư, chỉ một điều là chúng tôi sẽ không ngủ được. Và tôi cũng vậy, thực sự vì điều đó mà tôi thích được biết những câu trả lời. Tôi cần phải hiểu hơn về trận đấu. Chúng tôi cần phải đi tiếp sau trận chung kết World Cup này ra sao. Làm sao trận đấu ấy lại có thể diễn ra theo kịch bản tồi tệ đến vậy? Vì lợi ích của ĐT Pháp, cuộc tranh luận này phải diễn ra. Nếu điều đó là kiểu tự mãn (vì vừa vô địch năm 2018), thì nó phải được nói ra. Nếu là thể chất thì cũng cần phải nói. Để nó không xảy ra lần nữa. Làm thế nào bạn có thể tàng hình, không còn thấy trái bóng hấp dẫn, trong các cuộc đấu tay đôi? Không phải thất bại mới là vấn đề. Đó là 80 phút, và tôi đã sốc khi trận đấu diễn ra theo cách đó.
Vậy ông đã phân tích thế nào về 80 phút này?
Tôi hoàn toàn không hiểu gì hết. Tất cả đều đã bị bỏ lỡ. Thật thảm họa mỗi khi có bóng trong chân mà không biết phải làm gì. Tương tự là các cuộc tranh chấp tay đôi. Có lẽ chúng ta chẳng bao giờ có thể trả lời. Làm sao mà Griezmann và Dembele lại có thể thi đấu tệ đến thế? Làm sao mà Giroud lại chơi như thể Pháp chấp luôn một tiền đạo như vậy? Với tôi, đó là một điều thật khó hiểu.
Người ta sẽ nói rằng ông có chút hiềm khích với Didier Deschamps trong cơn giận dữ này?
Đây không phải chủ đề đang thảo luận. Dù cho ông ấy có ở lại thêm 5 năm, 10 năm, 15 năm nữa thì đó không phải vấn đề của tôi, cũng không phải là điều tôi quyết định được. Tôi không bao giờ che giấu mong muốn được thấy Zizou dẫn dắt ĐT Pháp. Vì tôi muốn nhìn thấy một Gà trống Gaulois khác. Deschamps, tôi lắng nghe những gì ông ấy nói. Nhưng chúng ta không thể nói rằng ĐT Pháp thuộc về tất cả mọi người và rồi lại dẫn dắt trong 12 năm, đặc biệt khi bạn có một người kế vị xứng đang đã vô địch Champions League 3 lần cùng Real và là người có thể mang lại điều gì đó đặc biệt cho Les Bleus. Ngoài ra, điều này tuyệt đối chẳng can hệ gì tới tôi.
Điều gì khiến ông phiền muộn về Didier Deschamps?
Đó là chúng tôi không bao giờ có thể nói trong bóng đá. Rằng tôi đã không làm điều đó khi Pháp chiến thắng. Chẳng hạn như năm 2018, với chủ đề “Tôi không quan tâm, tôi đã thắng”. Được rồi, nhưng khi bạn thua thì cuối cùng bạn nợ một lời giải thích. Ít nhất là một cuộc tranh luận về sự chuẩn bị cho trận đấu. Bài phát biểu không được lắng nghe? Ai nghĩ rằng một câu nói của DD hay một cú sút của Kylian (Mbappe) là đủ để thắng trận không? Tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng những gì chúng tôi sẽ làm vào năm 1998 nếu thi đấu 80 phút như thế trong trận chung kết World Cup. Vì thế, ngay cả việc có gia hạn hay không với Deschamps thì trước đó chúng ta không nên hỏi chuyện gì đã xảy ra sao?
Xin cảm ơn ông về cuộc trao đổi thú vị này.
Dugarry bầu Deschamps là HLV xuất sắc nhất năm 2018
Bất chấp mâu thuẫn với nhau, Dugarry vẫn bầu chọn Deschamps là HLV xuất sắc nhất năm của FIFA 2018. Đây là năm Deschamps phải cạnh tranh với Zidane (bạn thân của Dugarry) và Zlatko Dalic. “Đối với tôi, HLV của năm là Deschamps. Ông ấy đã quá xuất sắc để giúp ĐT Pháp VĐTG lần thứ hai”, Dugarry từng phát biểu trên đài RMC Sport.