Không có gì lạ khi Man City giành được điểm số cao trên sân khách. Nhưng ở mùa giải này, Man City đã cho thấy, họ chỉ thoải mái khi kiểm soát được trận đấu, qua đó tạo ra được nhiều cơ hội để tấn công và ghi bàn. Lý do để làm như vậy của Man City có thể khác nhau cho dù phải đối đầu với Real Madrid hay Sheffield United, và sẽ không có gì ngạc nhiên khi thấy họ áp dụng chiến thuật này trên sân của West Ham.
Nhìn chung, chúng ta không nên lãng phí thời gian cho việc dự đoán chiến thuật của Pep. Song, có một điều khá rõ ràng: ở những trận làm khách, Man City thường ưu tiên sử dụng nhiều nhân sự ở tuyến tiền vệ hơn là trên hàng công. Bạn có thể đã nghe từ “quá tải” được sử dụng trong giới chiến thuật, đặc biệt liên quan đến cách đội bóng của Pep hoạt động.
Tạo ra tình trạng quá tải là điều thường xuyên đối với bất kỳ HLV nào đang cố gắng phá vỡ cấu trúc đội hình của đối phương, đặc biệt là trước một hàng phòng ngự sâu và chặt. Có nhiều cách để làm được điều này: đặt nhiều cầu thủ vào một khu vực cụ thể hơn số lượng cầu thủ của đối phương, hoặc thiết lập một sơ đồ 1 vs 1 với một cầu thủ cầm bóng rê qua hậu vệ cánh của đối phương, sau đó, tận dụng “lợi thế động” bằng một cầu thủ khác băng từ dưới lên để vượt qua hàng phòng ngự đối phương.
Sự quá tải đó là chìa khóa khiến Man City phá vỡ các đội bóng, và Pep luôn động não để sáng tạo ra những sự mất cân bằng này và kéo các hậu vệ và tiền vệ đối phương ra khỏi vị trí. Ví dụ, nếu đối phương chơi sơ đồ 5 hậu vệ, Pep sẽ bố trí 6 cầu thủ tấn công. Trừ khi HLV này không muốn “lấy thịt đè người” và đây là điều chúng ta thường thấy khi Man City thi đấu xa nhà, ít nhất là trong một vài trận gần đây.
Ở hiệp hai của trận thắng chủ nhà Sheffield 2-1, Mateo Kovacic đã được đẩy lên từ hàng tiền vệ để gia nhập hàng công 5 người của Man City, gồm Kyle Walker, Bernardo Silva, Erling Haaland, Julian Alvarez và Jack Grealish. Sheffield luôn có ít nhất 2 tiền vệ phía trước hàng thủ 5 người nên rất khó bị xuyên thủng. Với việc Kovacic cũng dâng lên, Man City tạo ra nhiều mối nguy hơn cho hàng phòng ngự đối phương.
Cầu thủ người Croatia thu hút một hậu vệ ra khỏi vị trí, đồng thời di chuyển xung quanh khiến hệ thống phòng ngự của Sheffield bị gián đoạn. Điều này không đặc biệt mới lạ đối với Man City, nhưng nó trở nên thú vị hơn khi so sánh với cách tiếp cận của họ trong hiệp một. 5 cầu thủ tấn công của Man City đối đầu với 5 hậu vệ của Sheffield. Với việc 2 tiền vệ án ngữ trước các trung vệ và Man City để Kovacic và Rodri đá thấp hơn, hàng thủ của Sheffield không bị kéo giãn và áp đảo về số lượng.
Những gì Man City thiếu ở 1/3 phần sân cuối cùng đã được họ bù đắp ở khu vực giữa sân. Các cuộc tấn công vẫn đủ chất lượng tạo ra những cơ hội và bàn thắng. Và nếu những pha tấn công đó thất bại, Man City có Kovacic và Rodri ở các vị trí cao, và những hậu vệ năng nổ như Ruben Dias ở ngay phía sau để giành lại bóng từ trên cao. Đặc biệt là khi Man City có thể cắt đứt mối đe dọa phản công một phần nhờ vào có thêm người ở giữa sân.
Kết quả, Man City kiểm soát trận đấu nhưng không gây ra mối đe dọa đặc biệt nào – và đó chính xác là thứ họ muốn mọi chuyện diễn ra theo cách đó. Điều đó không có nghĩa là mọi thứ trong trận đấu diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng phân tích của Man City về trận đấu sẽ rất khác so với những ai mong đợi họ tạo ra nhiều cơ hội hơn và tấn công khẩn trương hơn.
Cách tiếp cận này cũng đưa ra tùy chọn để thúc đẩy nhiều cầu thủ dâng cao hơn và tạo ra nhiều vấn đề hơn cho đối phương. Pep Guardiola ưu tiên kiểm soát và ổn định trận đấu bởi vì đây mới là giai đoạn mở màn, các cầu thủ của ông không ở trạng thái thể chất tốt nhất và vì những chấn thương trong đội khiến mọi thứ càng khó khăn hơn. Thế nên, ông coi trọng sự an toàn là tiên quyết, sau đó là trạng thái kiểm soát chủ động, rồi mới đến bàn thắng.
Điều này không có nghĩa là mọi thứ luôn diễn ra theo kế hoạch bất cứ khi nào Man City gặp khó khăn trong việc tạo ra cơ hội, nhưng Pep chắc chắn muốn giữ mọi thứ chặt chẽ trong những trận đấu khó khăn hơn, đặc biệt trên sân khách.