Khi Nicolas Jackson đá tung quả bóng lên trời trước khung thành đã mở toang ở phút 83, phía khán đài CĐV Nottingham vọng lên tràng cười lớn cùng tiếng hô như sát muối vào lòng đội chủ nhà: “Quá là lãng phí tiền bạc”. Một cách đầy châm biếm, Jackson thực tế không quá “lãng phí” bởi với hơn 30 triệu bảng phí chuyển nhượng, anh chỉ là thương vụ “bèo” trong số hơn 20 tân binh mà ông chủ Todd Boehly đã mang về kể từ khi lên nắm quyền Stamford Bridge.
Jackson gây thất vọng ở pha bóng nói trên nhưng là một điểm sáng của Chelsea trong mùa giải mới. Cựu tiền đạo Villarreal thi đấu nỗ lực, luôn tràn đầy quyết tâm với bằng chứng là anh đã giành được một suất đá chính trong đội hình dày khủng khiếp trong tay HLV Mauricio Pochettino. So với những người khác, đặc biệt là bản hợp đồng kỷ lục Moises Caicedo, Jackson ấn tượng hơn nhiều. Nhưng vấn đề của Chelsea là vậy đấy, dù được mang về nhiều tiền hay ít tiền, các tân binh đều chẳng thể cải thiện trực tiếp bộ mặt đội bóng.
Đã có những tiếng la ó cất lên vào cuối trận nhưng cảm giác thật lẫn lộn. Fan Chelsea có quyền không hài lòng, nhưng họ biết phàn nàn cái gì bây giờ? Các ông chủ đã không cố gắng hay tham vọng sao? Không! Ngược lại thì có! Trong mùa giải không được dự cúp châu Âu, Boehly vẫn đưa về Pochettino, và chi hơn 400 triệu bảng trong mùa hè. Hơn cả cố gắng, thượng tầng Chelsea đã tiêu tiền bạt mạng, như thể phía sau lưng họ là bờ vực.
Nhưng núi tiền mà Chelsea chi ra không hiệu quả, đặc biệt là khi so sánh với chính Nottingham. Ola Aina, hậu vệ “kèm chết” Raheem Sterling, là một sản phẩm của lò đào tạo Chelsea nhưng bị bán đi với giá chưa đến 10 triệu bảng vào 3 năm trước. Anthony Elanga, cầu thủ ghi bàn duy nhất trận đấu, được Forest mua về với giá 16 triệu bảng từ MU, thi đấu hiệu quả hơn nhiều Noni Madueke và Mykhailo Mudryk.
Chelsea sử dụng cặp tiền vệ trung tâm đắt giá nhất thế giới, Caicedo và Enzo Fernandez nhưng đáng buồn thay, chính sai lầm mất bóng của Caicedo dẫn tới bàn thắng của Elanga. Thực tế, 2 ngôi sao này, cộng thêm các tân binh khác của Chelsea vẫn cho thấy những phẩm chất cá nhân độc đáo của mình ở một vài tình huống. Chỉ là khi kết hợp lại, họ không những không tạo ra sự cộng hưởng, mà còn triệt tiêu lẫn nhau.
Đến đây, có thể thấy Pochettino lại gặp đúng vấn đề mà Graham Potter vướng phải mùa trước. Cách đây một năm, cựu HLV Brighton từng than phiền Chelsea có quá… nhiều cầu thủ, khiến ngay cả việc tập luyện cũng khó khăn chứ đừng nói thi đấu. Lên thay Potter, Pochettino tiếp quản tập thể dày đặc, lại được bổ sung tới 11 cầu thủ chỉ riêng trong hè này.
Lấy ví dụ về vị trí tiền đạo phải, Pochettino có thể dùng Raheem Sterling, Madueke, Cole Palmer, chưa kể Nkunku đang chấn thương. Trong số này, ai là chính, ai là phụ, tin rằng đến Pochettino cũng chưa quyết được. Lẽ thông thường, thời gian luôn giúp đưa mọi thứ vào quy củ. Nhưng trong trường hợp của Chelsea, thời gian chỉ khiến đội hình dày lên, khi các cầu thủ chấn thương trở lại, và làm mọi thứ đã rối lại càng rối.
Có lẽ để tự cứu lấy cái ghế của mình, Pochettino phải làm một việc chưa từng có trong lịch sử bóng đá, yêu cầu ông chủ dừng ngay việc mua thêm người lại. Nhập khẩu tài năng từ bên ngoài không giải quyết được hết các tồn tại trong nội bộ đội bóng. Chelsea đang mất đi cái lõi cơ bản của một đội bóng, đó là sự đoàn kết, nhất quán, cùng nhìn về một hướng. Nếu Pochettino không thể tái tạo thứ căn bản đó, đừng nghĩ đến những gì lớn lao hơn!