Đến với bóng đá năm 2010 khi mới 14 tuổi nhờ sự phát hiện của một thầy giáo của TP.HCM đang thực tập tại Quảng Ngãi, Bích Thuỳ đã được giới thiệu về tập luyện và thi đấu cho CLB bóng đá nữ TP.HCM. Thời điểm ấy, chỉ có ba và anh trai ủng hộ cô gái nhỏ nhắn này đến với bóng đá, trong lúc mẹ của cô phản ứng quyết liệt. Với bà, con gái đá bóng không có điều gì tốt, vả lại như bà Trần Thị Huyền, mẹ của Thuỳ chia sẻ: “Nó là con út và khi ấy còn nhỏ quá mà phải xa nhà, nên cô lo không có ai chăm sóc cho nó”.
Tuy nhiên, vào TP.HCM đúng 1 tuần, vì quá nhớ nhà nên Bích Thuỳ đã lẻn quay về Quảng Ngãi khiến cả nhà cô và cả ban huấn luyện của đội nữ TP.HCM hết hồn. Khi ấy, chỉ có mẹ cô là vui nhất. Sau đó, nhờ sự động viên và cả nỗi nhớ trái bóng nên Bích Thuỳ đã quay lại với đội nữ TP.HCM. Thuỳ kể: “Thời điểm đó em rất ngu ngơ chẳng hiểu gì về luật bóng đá, cứ thích là chơi thôi. May mà có cô Đỗ Thị Mỹ Oanh – HLV đầu tiên chỉ dạy em rất nhiều và xếp em vào thi đấu ở đội U19 TP.HCM tham dự giải U19 VĐQG năm 2010. Buồn cười nhất là khi ấy em lại chơi ở vị trí… tiền đạo”.
Mãi đến năm 2013, Bích Thuỳ mới góp mặt ở đội TP.HCM I tham dự giải VĐQG năm ấy, nhưng hầu như cô chỉ ở vai trò dự bị cho tiền vệ Kim Hồng – một tuyển thủ kỳ cựu là là gương mặt trụ cột của CLB TP.HCM. Nữ cầu thủ người Quảng Ngãi này nhớ lại: “Ban đầu em được đẩy lên đá tiền đạo, nhưng do em nhỏ con quá nên cô Đoàn Thị Kim Chi đã kéo em xuống chơi vị trí tiền vệ cánh và vị trí này có vẻ phù hợp với em hơn. Thêm một điều nữa là cũng nhờ cô Chi mà em dần cảm thấy thích và đam mê chơi ở vị trí tiền vệ cánh này”.
Tại giải VĐQG năm 2014, Bích Thuỳ lần đầu tiên được tung vào đá chính. Trận đấu đầu tiên của cô là gặp PP Hà Nam trên sân Thống Nhất. Cũng nhờ thành tích khá tốt tại giải VĐQG 2014 nên sau đó Bích Thuỳ đã được triệu tập vào ĐTQG ở giải vô địch Đông Nam Á 2015. Trận đấu đầu tiên của Thuỳ là cuộc so kè với Myanmar. Cô có một đường kiến tạo thành bàn trong trận thắng 2-1 năm ấy của ĐT nữ Việt Nam.
Hôm nay, nhân nhân Ngày quốc tế phụ nữ 8/3, người viết đã gọi điện cho Bích Thuỳ để chúc mừng cô gái bóng đá của Việt Nam. Thùy cười rất vui và cho biết: “Em vừa tập thể lực xong và chiều nay sẽ di chuyển vào TP.HCM, trước khi ra Hà Nội tập trung ĐTQG. Anh nhắc ngày 8/3 làm em nhớ đến mẹ. Lát em về sẽ chúc mừng mẹ và chị gái ở nhà, vì em đang ở Quảng Ngãi cùng gia đình. Bọn em vừa được nghỉ vài ngày sau Cúp bóng đá nữ QG 2023. Năm nay có em ở nhà nên mẹ vui lắm”.
Lời tâm sự của Bích Thuỳ làm tôi nhớ đến hôm gala công bố và trao giải Quả bóng vàng Việt Nam 2022. Nữ tuyển thủ có kiểu đầu uy phong này trên sân cỏ nay lại cứ như một cô gái nhỏ luôn bám lấy mẹ. Cô muốn mẹ luôn tự hào với những thành quả của con gái và các đồng đội đã làm được. Hôm ấy, Bích Thuỳ thổ lộ cùng người viết: “2 năm liên tiếp giành Quả bóng đồng Việt Nam làm em vui lắm, nhất là khi có mẹ và gia đình bên cạnh. Những thời khắc này, em nhớ đến ba kinh khủng anh ạ, chắc ở trên trời ba cũng vui và tự hào về con gái nhỏ của mình…”. Rồi cô lặng đi trong cảm xúc…
Khi ấy, tôi rất hiểu nỗi lòng của Bích Thuỳ. Bởi đầu năm 2016 lúc cùng đội tuyển nữ Việt Nam sang Trung Quốc tập huấn và thi đấu vòng loại Olympic Rio 2016 thì bố của Thuỳ mất. Bích Thuỳ đã không thể về chịu tang.
“Hôm nghe tin ba mất vì bạo bệnh, em như chết lặng và dẫu cố nén cảm xúc, em vẫn không thể ngăn được những dòng nước mắt của mình trước mọi người. Dù em là đứa được xem là cứng rắn nhất đội. Hôm ấy, em tự lập một bàn thờ nhỏ rồi vái vọng ba từ xa. Sau này, mỗi khi đi tập huấn và thi đấu xa nhà, em đều nguyện đến ba và em nghĩ ba em luôn bên cạnh. Đặc biệt hôm đội tuyển Việt Nam tranh vé đi World Cup 2023, lần ấy bọn em tưởng đã thất bại vì Covid-19. Nhưng em đã gửi lời nguyện đến ba và em cùng mọi người đã vượt qua được. Lúc giành vé, em đã khóc như trẻ con…”, Bích Thuỳ hồi tưởng.
Lúc trò chuyện cùng nhau, tôi đã hỏi: “Trước đây mẹ không muốn em theo bóng đá, giờ bà thế nào?”. Thuỳ thật thà chia sẻ: “Nói thật là mẹ từ hào về em lắm. Có lẽ bà chẳng nghĩ em sẽ có được những thành quả như bây giờ. Tuy nhiên, mẹ em vẫn cứ bảo em bỏ bóng đá suốt. Khổ tâm lắm, bởi bà lo con gái bóng đá bóng dễ bị chấn thương chẳng ai chăm sóc. Đặc biệt em hiểu, mẹ lo lắng bản thân đã cao tuổi, lỡ một ngày có chuyện gì đó lại không có em ở bên cạnh. Như hồi bố em mất trước đây. Mỗi lần mẹ nói thế, em cứ cười và bảo mẹ cho con thi đấu thêm vài năm rồi con sẽ về với mẹ, nhưng em lại cố nén nước mắt vào lòng…”.
Ngôi sao nữ của bóng đá Việt cho biết thêm: “Ai bảo con gái bóng đá thiệt thòi các kiểu, nhưng em lại không nghĩ thế, bởi đầu tiên em đến với bóng đá vì niềm đam mê. Sau đó, bọn em luôn nỗ lực vì ngoài màu cờ sắc áo, chúng em luôn muốn những người thân yêu của mình tự hào. Bản thân em, giờ luôn nỗ lực và sống cho mẹ. Em luôn muốn mẹ em vui và tự hào về em”.
Hôm nay, nhân Ngày quốc tế phụ nữ 8/3, mong Bích Thuỳ và tất cả các cô gái bóng đá cùng những nữ VĐV thể thao Việt Nam luôn ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, bởi họ luôn là những đoá hồng kiên cường của làng thể thao nước nhà.